Chương 1: Người đàn ông xa lạ

Chương 1: Người đàn ông xa lạ

Thẩm Ngọc gọi mấy ly rượu Cocktail, trong quán bar mờ tối, thỉnh thoảng có ánh sáng hắt tới chói mắt khiến cô phải nheo mắt lại.

Trên người cô mặc một chiếc váy 100% cotton, cổ áo viền ren, chiếc váy rộng thùng thình che khuất đi đường cong linh lung, tay áo lửng để lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn của cô.

Trước khi rượu được mang đến, cô chống tay lên cằm, mãi tóc dài xõa trên đầu vai ánh mắt không có tiêu cự lướt qua chỗ ghế ngồi khác, rơi vào trên sàn nhảy cách đó không xa.

Trên sân khấu đang có một ban nhạc đang trình diễn rất nhiệt tình, ca sĩ chính đang khuấy động bầu không khí trong quán, đột nhiên một âm thanh giòn tan phát ra trước mặt bàn, cô ngồi thẳng người, nhân viên phục vụ đã bưng rượu đến, lần lượt đặt lên trên bàn cô, trước khi anh ta đi, cô còn nói một câu cảm ơn.

Tất cả chất lỏng đều được đặt trong những ly rượu vô cùng đẹp, một ly đế cao với hoa văn được đánh bóng đã hấp dẫn cô, Thẩm Ngọc cúi người đến gần quan sát trong chốc lát, một lần nữa dựa vào ghế, bưng ly rượu lên nếm thử một ngụm, ngọt lịm, gần như không uống ra được hương vị rượu nào.

Vì thế cô uống càng thêm nhanh hơn, vài ly rượu vào bụng, men rượu phát ra hơi nóng trong bụng, thời gian trôi qua, cô dần dần cảm thấy có chút choáng váng, dựa người vào trên ghế muốn tỉnh táo một chút.

Điện thoại trong túi rung lên hai cái, Thành Lãng nhắn tin qua wechat, nói anh ta đã đến bên kia, đang làm thủ tục nhận phòng ở khách sạn, Thẩm Ngọc gửi kèm một icon ôm, dặn anh ta nghỉ ngơi cho thật tốt, Thành Lãng nhắn lại một icon mèo con đáng yêu, chọc cho cô nhếch môi cười.

Lúc này bên cạnh truyền đến một giọng nam trầm thấp.

“Chào cô, tôi có thể ngồi ở đây được không?”

Dưới tác dụng của rượu, phản ứng của Thẩm Ngọc có chút chậm chạp, theo phản xạ có điều kiện quay đầu nhìn về phía phát ra giọng nói, đại khái là hoàn cảnh quán bar quá ồn ào, người đàn ông sợ cô không nghe rõ, đứng cách cô rất gần, lại thêm thân hình của anh ta rất cao lớn, Thẩm Ngọc phải ngửa đầu lên cao mới đưa ánh mắt dừng trên mặt anh ta.

Người đàn ông đó không nói chuyện, vẫn như cũ đứng đó chờ cô đáp lại, chỉ là động tác có chút cứng ngắc của cô nhìn khá thú vị, chọc cho trong mắt anh ta có ý cười chợt lóe lên.

Thẩm Ngọc thu hồi tầm mắt, ánh mắt liếc qua chiếc ghế dài trống không cách đó không xa, cảm thấy hơi ngạc nhiên, có chút không biết làm sao, đây là lần đầu tiên cô gặp phải kiểu bắt chuyện kiểu này, có lẽ là do lòng hư vinh quấy phá, hoặc là lý do khác, cô do dự một lúc, sau cùng vẫn gật đầu.