Lâm Hoài nói là thử xem nhưng mấy ngày sau lại tới kì nghỉ đông. Cho nên, hai người vừa mới xác định quan hệ lại phải xa nhau hơn 1 tháng.
Lâm Hoài vui vẻ thu dọn đồ đạc về nhà, Khương Lâm Trúc đưa Lâm Hoài đến nhà ga đường sắt cao tốc, anh không kiềm lòng được mà hôn lên trán cậu, vén vén mái tóc xù của cục cưng nhỏ một chút, anh sợ mình quá đột ngột.
Nhưng Lâm Hoài vui vẻ tiếp nhận, giống như người anh em tốt vỗ vai Khương Lâm Trúc, nói: “Thầy Khương giúp em chăm sóc Sushi, còn có…” Lâm Hoài ghé vào tai Khương Lâm Trúc, anh cảm nhận được hơi thở của cậu, cuối cùng cậu mới nghẹn ra một câu: “Phải nhớ em đó hahaha.”
Lâm Hoài thường đọc tiểu thuyết nên biết được câu nào là lời quyến rũ, cậu vốn dĩ muốn trêu chọc Khương Lâm Trúc một chút, sau đó bỏ chạy, sau nghĩ khi nghĩ ngợi rất lâu, cuối cùng lại chọc cười chính mình.
Khương Lâm Trúc bất lực nhìn Lâm Hoài cười sảng khoái trên ghế phụ, anh ôm người vào lòng, vỗ về lưng cậu: “Buồn cười như vậy sao? Chậm một chút, đừng để cười đến mức tức hông.”
Trong xe nhiệt độ vừa đủ, Lâm Hoài dụi dụi mắt, lông mi khẽ run lên, hàng mi đung đưa như cánh hoa nhỏ, Khương Lâm Trúc có thể cảm nhận được độ ấm truyền đến từ hai má của cậu.
Có thể nói đó là cảm xúc của tình cảm.
Khương Lâm Trúc đột nhiên cảm thấy sức kiềm chế của mình trở nên vô dụng, đôi môi đỏ mọng ở ngay trước mặt khiến anh không có cách nào là một thân tu sĩ nữa.
Ban đầu có hơi cồng kềnh, cho nên mãi đến lúc sau mới phát hiện Lâm Hoài đã lặng lẽ ăn một viên kẹo ngọt vị chanh.
Lâm Hoài quên mất ai đó đã nói rằng Khương Lâm Trúc là một người rất nghiêm túc, giống như một lão cán bộ vậy.
Cái rắm.
Rõ ràng là một lão già không đúng đắn mà.
Cả hai người đều mồ hôi nhễ nhại, Lâm Hoài đỏ mặt, mặc áo khoác đeo khẩu trang, vội vàng kéo vali đi kiểm vé.
Khương Lâm Trúc lo lắng về việc ăn uống của Lâm Hoài, cho nên sau đó anh hỏi Lâm Hoài về việc có muốn sống chung với anh không, Lâm Hoài trả lời anh rằng, cậu là một đứa bé ngoan.
Nhưng trên thực tế, họ gần như sống cùng nhau, sau này Lâm Hoài còn mang cún cưng đến nhà Khương Lâm Trúc cùng cọ cơm.
Tất cả vật dụng trong nhà Khương Lâm Trúc đều là đồ đôi. Ban công đầy ắp những chậu hoa của Lâm Hoài. Phần lớn tủ quần áo đều là quần áo của Lâm Hoài. Đồ đạc trong nhà thường bị Lâm Hoài và Sushi làm xáo trộn. Buổi sáng Khương Lâm Trúc sẽ dắt Sushi đi dạo.
Sau đó, bên lãnh đạo đã chuyển phòng kí túc xá cho Lâm Hoài nên cậu cũng chuyển về trường.
“Vậy chúng ta đi ăn lẩu đi?”
Lâm Hoài đang cầm cặp sách, bọn họ vừa mới tan học và chuẩn bị đi ăn.
Một chiếc xe dừng trước mặt, cản đường họ. Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt mà Lâm Hoài đã quen mặt.
Đó là trợ lý của Kiều Minh Kiệt.
Lâm Hoài nhíu mày, người trong xe dường như không nhận thấy vẻ mặt chán ghét của Lâm Hoài, lập tức mở cửa.
“Cậu chủ Lâm, Kiều tổng nói tôi đến đón cậu.”
Âu phục và giày da thu hút rất nhiều ánh nhìn.
“Ông không hiểu tiếng người sao? Tôi nói tôi không đi.”
Trương Thụy Tiệp bảo hộ Lâm Hoài ở phía sau mình. Thấy càng nhiều người vây lại xem náo nhiệt. Lâm Hoài đưa cặp sách cho Vương Khải Hoa, nói: “Mang về giúp tớ.”
“Nhãi con!”
“Không sao đâu.” Lâm Hoài dùng ánh mắt trấn an bọn họ.
“Hãy gọi cho chúng tớ nếu cậu cần giúp đỡ đó.”
“Tớ biết rồi.” Lâm Hoài lên xe.
“Nhìn cái gì, chưa nhìn đủ sao?!” Vương Khải Hoa xua đám người hiếu kì xung quanh. Ba người ngồi bên bồn hoa suy nghĩ về cuộc sống.
Suốt chặng đường Lâm Hoài đều tỏ ra thờ ơ.
Sinh nhật lần thứ 80 của ông Kiều đương nhiên rất hoành tráng và ông ta đã mời rất nhiều nhân vật nổi tiếng trong lĩnh vực kinh doanh.
Khương Lâm Trúc dựa vào tường nhìn Khương Văn Đình giao tiếp với những người khác, thỉnh thoảng anh nhếch mép cười vài cái nhưng trái tim anh hướng về phía Lâm Hoài.
Anh mở điện thoại lên, tin nhắn mới nhất là hai ngày trước, lúc đó anh hỏi cậu về kế hoạch nghỉ lễ Quốc Khánh.
Khi anh bước tới ban công định gọi cho Lâm Hoài, thì lại nghe thấy tiếng cãi nhau.
“Hừ… ba tôi, quan tâm… tôi?” Giọng nói mơ hồ, nhưng quen thuộc.
Khương Lâm Trúc ngước mắt lên và nhìn thấy Lâm Hoài.
Quán Quán đang giận, chính là dáng vẻ giận dữ như vậy.