Chương 2

Nhìn khắp phòng toàn trang sức, quần áo, túi xách, tôi vui vẻ lăn lộn trên giường, cảm giác được quẹt thẻ đen thật sung sướиɠ quá đi.

Hệ thống vẫn không từ bỏ việc thuyết phục tôi đi theo con đường chính đạo, hận rèn sắt không thành thép nói: "Những thứ này đều là vật ngoài thân, chẳng lẽ cô không cảm thấy trống trải, không cảm thấy nhàm chán sao?"

Tôi: "Cái này… ờ….. tôi lại không nghĩ vậy."

Tôi bắt đầu đứng trước gương thử quần áo, tạo dáng chụp ảnh, nhan sắc với dáng người của nguyên chủ đều là đỉnh của chóp.

Chỉ tiếc là ở thế giới này không có những minh tinh như ở thế giới cũ của tôi.

Bằng không với quyền lực hiện tại tôi đang có trong tay, không những bắt những anh đẹp zai đó chụp ảnh với mình, mà còn bắt họ bồi tôi ngủ cũng không thành vấn đề.

Tôi lắc đầu thở dài, đeo kính râm vào và chuẩn bị ra ngoài.

Hệ thống cho rằng sự thuyết phục chân thành của mình đã hiệu quả: "Cuối cùng thì cô cũng đã nghe lời!"

Tôi cười tà mị: “Cậu nghĩ nhiều quá rồi đấy, tôi chỉ muốn đến quán bar tìm mấy anh đẹp trai cùng chơi thôi.”

Hệ thống: "......"

Nói xong, tôi ngâm nga một chút rồi đi ra ngoài, ở thế giới cũ, hơn 20 năm chưa từng hôn môi đàn ông, lần này nhất định phải nếm thử mùi vị của đàn ông!

Tôi lái chiếc Maserati của mình đến một quán bar sang trọng và đắt tiền bậc nhất.

Ánh đèn mờ ảo lộng lẫy, âm nhạc đinh tai nhức óc, nam nữ xa lạ ôm ấp vặn vẹo thân thể trên sàn nhảy, trong không khí trộn lẫn mùi hương của các loại nước hoa.

Tuyệt vời, đây chính là nơi tôi đang tìm kiếm.

Tôi vừa bước vào, một quản lý cúi xuống nói: “Tần đại tiểu thư, mấy ngày nay cô có việc bận sao? Cũng không có thời gian đến đây thể hiện nữa."

Vẻ mặt không chút biểu cảm, cởi bớt áo ngoài ra, giọng điệu lười biếng: “Anh quản được tôi chắc.”

Trong truyện miêu tả Tần Yến Thư là một nữ phụ không có não, một đại tiểu thư đanh đá, coi thường người khác, là cô nàng rất lợi hại, rất kiêu ngạo.

Ngoài mặt, mọi người đều tỏ ra kính trọng, lúc nào cũng tâng bốc nguyên chủ nhưng thực ra… cũng chỉ như thế mà thôi.

Đây là điều duy nhất tôi không thể nghĩ ra, cho dù Tần Yến Thư có tệ đến đâu, thì vẫn luôn có một đám người trung thành theo sau.

Sau khi xuyên đến đây, tôi đương nhiên cũng phải tiếp tục truyền thống tốt đẹp này.

Người đàn ông cười nhăn mặt, đi theo sau cầm quần áo cho tôi “Đại tiểu thư nói đúng, hôm nay có một dàn zai đẹp mới đến, cô có muốn thử chút mới mẻ không?”

Trên mặt tôi không cảm xúc nhưng nội tâm đã sớm nở hoa rồi.

Anh ta! Con mẹ nó! Cô nương đây đã sống hơn 20 năm, cuối cùng cũng có thể nếm được tư vị đàn ông rồi.