Chương 12

Nhan Mặc mở cửa xe, bế Diệp Tiện ngồi vào ghế phụ.

Diệp Tiện bàng hoàng tỉnh dậy và nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai đang đặt sát gần của anh.

Ngoài cửa sổ đèn neon chiếu lập lòe, quầng sáng đủ sắc màu đan xen vào nhau, giống như một giấc mộng đầy màu sắc, chỉ cần chạm một cái là có thể tan vỡ.

Cô bối rối lẩm bẩm: “Cậu, cậu làm gì vậy?”

“Thắt dây an toàn vào.”

Nhan Mặc cúi đầu, dây an toàn mềm dẻo luồn một góc qua eo người phụ nữ, ấn vào rãnh.

Đây là lần đầu tiên mặt anh gần cô đến như vậy, gió chiều lành lạnh thổi qua người hai người, Diệp Tiện nhìn hàng mi anh khẽ lay động trong gió, thanh mảnh mà rõ ràng.

Trong lòng cô ngứa ngáy, cảm thấy mình chắc chắn là đang nằm mơ nên mạnh dạn đến gần anh.

Đôi môi mím đỏ của cô in hằn trên má anh ấy.

Nhan Mặc không kịp né tránh, môi cô chạm vào má anh, trên mặt anh còn lưu lại một vệt son môi quyến rũ, càng làm tôn lên vẻ đẹp ngời ngời của anh ấy.

Diệp Tiện khóe miệng khô khốc, hai tay đặt ở trên vai anh, chậm rãi hướng về phía anh mà nghiêng người, sau đó từ từ nhích lại gần.

Hơi thở của cả hai người đều dồn về một chỗ, tiếng tim đập dồn dập vang lên, nhiệt độ cũng từng chút một tăng theo.

Nhan Mặc thở ra một hơi dài, đặt hai tay lên vai của cô, kéo sang một bên.

“Chị say rồi.” Giọng anh khàn khàn, nhịp thở đứt quãng, l*иg ngực phập phồng.

Con thú dữ trong lòng anh đang dùng móng vuốt sắc nhọn cào vào l*иg một cách hung hãn, nóng lòng muốn thoát ra khỏi chiếc l*иg giam.

Anh đứng dậy, đóng cửa xe, ngồi vào ghế lái và khởi động động cơ. Sau khi xe khởi động, cô không làm thêm bất kỳ hành động nào, miễn cưỡng để trái tim anh chùng xuống một lúc.

Cũng may cô lại ngủ thϊếp đi, Nhan Mặc lái xe đến trước cửa nhà, bế Diệp Tiện về phòng, kéo chăn bên cạnh đắp lên người cô.

Diệp Tiện quay người lại, lẩm bẩm nói: "Tôi khát quá..."

Nhan Mặc không còn cách nào khác, anh rót một ly nước và đem tới, đỡ cô ấy dựa vào trong lòng anh, từng chút một đút nước cho cô nuốt xuống.

Cô uống xong, anh lấy khăn giấy lau sạch nước còn sót lại trên môi cô, cô bất giác hé môi ra, đầu lưỡi mềm mại cuộn lại trong khoang miệng cô.

Anh nhắm mắt lại, hơi thở lại trở nên nặng nề, khó nhọc rút cánh tay đang đặt trên vai cô ra, định đặt cô nằm xuống giường.

Nhưng Diệp Tiện một tay nắm lấy sợi dây chuyền của anh, ngón tay leo lên, đem sợi dây chuyền bạc mảnh khảnh quấn quanh những ngón tay ngọc ngà và mảnh mai của cô.

Giống như một con mồi xinh đẹp bị dây thừng siết chặt đến nghẹt cả thở, chỉ có thể cam tâm đầu hàng.

Nhan Mặc nhìn cô chằm chằm, người phụ nữ say rượu mặt ửng đỏ, càng lúc càng tới gần, mùi rượu và nước hoa xộc vào chóp mũi anh, mơ hồ mà quyến rũ.

Sự lạnh lùng và lý trí trong mắt anh tan chảy như băng, đốt lên ngọn lửa hừng hực.

Cô nới lỏng sợi dây chuyền, dùng một tay quàng qua cổ anh, mím đôi môi đỏ mọng lại.

Lần này là môi.

Diệp Tiện không thể chờ đợi thêm nữa mà vươn lưỡi ra, đưa nó vào miệng anh và khéo léo trêu chọc lưỡi anh, lưỡi của hai người nhanh chóng quấn lấy nhau, khuấy động và vuốt ve bất kể người với người là ai, đi cùng với tà ý mãnh liệt.

Dư vị ngọt ngào của rượu rum lan tỏa trên đầu lưỡi còn vương vấn mùi hương rực lửa.

Say mê đắm đuối.