Cô áy náy giải thích: “Tôi đương nhiên không phải ý này. Tôi chính là cảm thấy bởi vì tôi mà anh bị thương, làm cho tôi rất băn khoăn, còn không bằng lúc đó người bị đập trúng là tôi, như vậy lòng tôi sẽ dễ chịu hơn.”
Diệp Sâm Nam nghe xong lời này, quả thực không còn lời gì để nói.
Anh liếc nhìn cô, ánh mắt u lãnh, qua hai giây, lại quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, lười thảo luận vấn đề này với cô.
Tô Mính Hoàn lặng lẽ đánh giá một bên mặt nghiêng của anh, mím môi lại.
Giận sao?
Cô duỗi tay đυ.ng vào vai của anh, Diệp Sâm Nam không thèm nói với cô, còn dứt khoát nhắm mắt lại.
“..........”
Tô Mính Hoàn đành phải chậm rãi ngồi trở về, quyết định tạm thời không quấy rầy anh nghỉ ngơi.
Giang Tề Thịnh thấy hai đứa nhỏ có thể hài hòa ở chung như vậy, an tâm mà cười cười.
Nghĩ đến Sâm Nam ở chỗ của mẹ anh chịu ủy khuất, bây giờ chắc là cũng không còn vấn đề lớn gì nữa, nếu không cũng không có tâm trạng mà cố ý giận dỗi Tô Mính Hoàn?
Cơn mưa cuối cùng cũng giảm bớt, không bao lâu giao thông trên đường dần dần khôi phục, ba người cũng nhanh chóng đến bệnh viện.
Lúc Diệp Sâm Nam đang được bác sĩ kiểm tra trong phòng, Giang Tề Thịnh thấy Tô Mính Hoàn vẫn luôn ôm di động, không ngừng tìm kiếm các yêu cầu về sức khỏe của phi công trên Baidu, đành phải đi qua an ủi cô không cần quá lo lắng: “Thật ra bị trẹo cổ chắc không có gì nghiêm trọng đâu. Anh vừa rồi nhìn không có tinh thần, phần lớn nguyên nhân là do tâm trạng không tốt.”
Tô Mính Hoàn thuận miệng hỏi: “Sao tâm trạng của anh ấy lại không tốt?”
Giang Tề Thịnh cân nhắc, cố ý đem lời nói chỉ nói phân nửa: “Sau này hai người tìm hiểu nhau nhiều hơn nữa, tự nhiên sẽ biết mà thôi.”
Tô Mính Hoàn thấy Giang Tề Thịnh không muốn nói rõ, cũng không hỏi nữa.
Không bao lâu, Diệp Sâm Nam từ văn phòng bác sĩ đi ra, cô nhanh chân chạy qua, dò hỏi xem bác sĩ nói như thế nào?
Diệp Sâm Nam trực tiếp đem bệnh án và đơn thuốc trong tay đưa cho cô.
Tô Mính Hoàn cầm lấy xem, trên bệnh án viết một hàng dài: Tổn thương kết cấu xương ít, nhiều khả năng là tổn thương mô mềm và cơ của xương cổ, dẫn đến sung huyết và đau đớn. Kiến nghị chườm nóng, mát xa, nghỉ ngơi để giảm bớt đau đớn, đồng thời phối hợp sử dụng thuốc uống và thuốc bôi ngoài da, trong vòng một tuần là có thể khôi phục.
Cô nhẹ nhàng thở ra, vừa an ủi anh vừa tự an ủi mình: “Còn tốt còn tốt, không có vấn đề gì lớn.”
Diệp Sâm Nam liếc mắt nhìn cô, trong lòng lại nhớ tới vừa rồi cô ở trong xe nói một câu không lương tâm kia, từ tốn bổ sung một câu: “Một tuần này tôi không thể đi làm được.”
Tô Mính Hoàn nghe vậy ngẩng đầu, liền nhìn thấy ánh mắt không vui của anh.
Diệp Sâm Nam thấy vẻ mặt lảng tránh của cô, giống như thật sự bị lời của anh hù dọa, sắc mặt nghiêm túc lấy đơn thuốc từ trong tay cô, đi nhanh đến quầy thu phí.
Tô Mính Hoàn đứng tại chỗ, khẽ cắn môi dưới, ánh mắt trống rỗng mà nhìn chằm chằm thân ảnh của anh, không biết đang cân nhắc cái gì trong đầu.
Đến khi Diệp Sâm Nam đem thuốc trở về, cô lập tức bày ra gương mặt tươi cười cầm lấy, quan tâm hỏi: “Bây giờ uống thuốc sao? Tôi đi mua nước cho anh?”
Lúc đầu Diệp Sâm Nam không trả lời, bất quá cái cổ đang bị đau, vì thế đành nói: “Lát nữa nhờ cậu của tôi bôi dùm một chút thuốc trước là được.”
Tô Mính Hoàn gật đầu.
Nhưng lúc hai người trở lại phòng khám thì Giang Tề Thịnh đã đi trước rồi.
Diệp Sâm Nam móc di động ra định gọi điện thoại, lại nhìn thấy tin nhắn WeChat của cậu, nói là anh xuống lầu đợi bọn họ trong xe, nhân tiện đến trạm xăng dầu gần đó đổ xăng.
Tô Mính Hoàn cảm thấy cơ hội báo đáp đã tới, liền xung phong đề nghị: “Nếu chú Giang không có ở đây thì tôi cũng có thể bôi thuốc cho anh.”
Diệp Sâm Nam quay đầu nhìn Cô.
Tô Mính Hoàn tự tin bảo đảm với anh: “Anh yên tâm, tay của tôi rất nhẹ nhàng, tuyệt đối sẽ không làm anh đau đâu.”
Trên hành lang ánh đèn từ trần nhà chiếu xuống, chiếu vào hai thân ảnh đang trầm mặc nhìn nhau.
Diệp Sâm Nam đánh giá cô mấy phút, cuối cùng vẫn là cung kính không bằng tuân mệnh đem thuốc trong tay đưa cho cô.
Tô Mính Hoàn thận trọng mà tiếp nhận thuốc, quay đầu tìm kiếm khắp nơi, nhìn thấy một phòng trên cửa ghi Phòng thay đồ.
Nửa đêm ít người, lúc này hẳn là sẽ không có người tới.
Cô đi nói một chút với y tá, định mượn dùng phòng này bôi thuốc.
Diệp Sâm Nam tùy ý cô sắp xếp, đi theo cô vào phòng thay đồ.
Âm thanh mở nước vang lên, Tô Mính Hoàn cẩn thận rửa tay, bình tĩnh mà nói: “Anh ngồi đợi một chút trước, tôi sẽ xong ngay đây.”
“Được.”
“Nếu mà một tuần không thể đi làm, công việc có bị ảnh hưởng gì không?” Tô Mính Hoàn đột nhiên hỏi anh.
Diệp Sâm Nam không chút để ý mà đáp: “Em suy nghĩ nhiều rồi.”
Hiện giờ anh ở công ty hàng không rất có địa vị và tầm ảnh hưởng, chỉ có công ty hàng không lo lắng anh nhảy việc khác, đừng nói một tuần, cho dù là hiện tại anh muốn xin nghỉ để nghỉ ngơi một tháng, cấp trên cũng không thể không đồng ý.
“Vậy là tốt rồi.” Tô Mính Hoàn rút tờ khăn giấy lau khô tay, cô quay đầu lại thoải mái cười nhìn anh: “Nếu không thì ——”
Thanh âm bỗng nhiên bị dừng lại, Tô Mính Hoàn bị hình ảnh trước mắt làm cho kinh ngạc đến ngây người.
Trong phòng tràn ngập nước sát trùng, đèn dây tóc chiếu sáng cả căn phòng.
Tô Mính Hoàn yên lặng mà chống tay bám vào hồ nước bên cạnh, ánh đèn chiếu vào khuôn mặt đỏ bừng của cô.
Diệp Sâm Nam nhàn nhã đi về phía giường y tế bên cạnh anh.
Tô Mính Hoàn mấp máy môi, ánh mắt thẳng tắp, nhìn chằm chằm thân hình của anh.
Thân hình của người đàn ông cao lớn thon dài, làn da màu lúa mạch khỏe mạnh, bờ vai rộng tiêu chuẩn, vòng eo thon và dáng người hình tam giác ngược. Phần cơ lưng giống hình giọt nước, rãnh lưng gợi cảm kéo dài đến lưng quần nối liền bờ mông săn chắc và đôi chân dài thẳng tắp.
Diệp Sâm Nam đem áo sơmi trong tay tùy tiện ném sang một bên, đi đến mép giường rồi xoay người lại.