Chương 42: Tôi bôi thuốc cho anh

Tô Mính Hoàn bị bất ngờ, nhẹ hít vào một hơi, ánh mắt phảng phất như bị anh hấp dẫn, lưu luyến ở trên người anh không bỏ sót chỗ nào.

Đặc biệt là nhìn từ phía trước, xương quai xanh hoàn mỹ, vòng eo tinh tế, còn có đường cong cơ bắp ở ngực và bụng, gợi cảm lại hoang dã, không thua kém gì dáng người của những người mẫu nam trên mạng xã hội.

Tô Mính Hoàn cảm thấy tim đập không ngừng gia tốc, thân thể thậm chí không thể tự khống chế mà hơi lung lay một chút.

Ánh mắt cô chậm rãi nhìn lên, bắt gặp đôi mắt tối đen lại trấn định của anh, nửa ngày mới lắp bắp hỏi một câu: “Anh....... Sao anh lại..... Đột nhiên cởϊ qυầи áo?”

Diệp Sâm Nam từ từ ngồi xuống mép giường, khuỷu tay chống lên đùi, lười nhác mà đạm mạc nhìn cô, không trả lời mà hỏi lại: “Không cởϊ qυầи áo sao có thể bôi thuốc?”

“.........” Tô Mính Hoàn không còn lời gì để nói, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng.

Cô lại chậm rãi hít hít không khí , có lẽ là mùi nước sát trùng trong phòng có chút kí©h thí©ɧ, nhịn không được hắt xì một cái.

Cô giơ tay xoa xoa chóp mũi, ai ngờ giây tiếp theo, lại cảm giác ngón tay hình như dính vào chất lỏng sền sệt.

Cô cúi đầu nhìn, là máu mũi.

“.............”

Chết tiệt!

Tô Mính Hoàn ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc của bác sĩ, dùng khăn giấy xoa xoa mặt.

Máu mũi chảy cũng không nhiều lắm, rất nhanh đã ngừng lại.

Bác sĩ vừa gõ bàn phím vừa giải thích với cô: “Cô bị viêm mũi dị ứng do ăn hải sản, còn bị chảy máu khoang mũi là do ăn quá nhiều hải sản. Bây giờ về uống chút thuốc dị ứng và ăn nhiều thức ăn thanh đạm như rau và trái cây, sau đó sẽ ổn thôi.”

Tô Mính Hoàn cầm đơn thuốc ra khỏi phòng khám, Diệp Sâm Nam dựa lưng vào bức tường gần đó, cười như không cười nhìn cô, ánh mắt đầy thâm ý.

Hừ, ai đã khiến mọi thứ xảy ra quá tình cờ như vậy.

Nếu sớm biết như vậy cô sẽ không mời chú Giang đi ăn hải sản Nhật Bản gì đó rồi, nếu không cũng không trùng hợp mà phát sinh tình huống xấu hổ, mất mặt như vậy, để cho cái người này có cơ hội trắng trợn mà cười nhạo mình.

Tô Mính Hoàn xụ mặt đi qua, lạnh giọng hỏi: “Buồn cười lắm hả?”

Không ngờ Diệp Sâm Nam lại trơ trẽn mà “Ừ” một tiếng.

Tô Mính Hoàn đột nhiên cảm thấy giống như bị tóm lấy bím tóc, nghiến răng, liếc mắt trừng anh: “Có gì buồn cười hả?!”

Diệp Sâm Nam ngang nhiên nhìn thẳng cô, qua nửa giây, mới chậm rãi nói: “Cười vì em thật ngốc.”

Tuy rằng sự việc vô tình trùng hợp phát sinh như vậy, rất dễ bị hiểu lầm.

Nhưng Tô Mính Hoàn cảm thấy nên vì mặt mũi của mình mà giải thích một chút cho rõ ràng.

Cô cầm đơn thuốc trong tay, giơ giơ trước mặt anh, làm bộ giũ ra một cái cho anh nhìn thấy, nghiêm túc nhấn mạnh nói: “Bởi vì lúc nãy tôi ăn hải sản với cậu của anh nên mới bị chảy máu mũi.”

Diệp Sâm Nam nhìn nhìn, không biết có nhìn rõ hay không, cuối cùng mặt không cảm xúc nói “Ồ” một tiếng.

Tô Mính Hoàn nhìn bộ dạng có chết cũng không tin của anh, tức giận cắn môi nói: “Tin hay không tùy anh !”

Diệp Sâm Nam bỗng nhiên cười khẽ, thản nhiên nói: “Tôi không nói là không tin nha, em gấp cái gì?”

Cô gấp?

Tô Mính Hoàn biết ý định anh chính là như vầy.

Ngoài miệng nói tin, nhưng lại cố ý có thâm ý khác mà hỏi lại cô, như vậy không phải hoài nghi cô đang chột dạ thì là gì?

Cô tức đến khó thở nói không ra lời, lấy đơn thuốc lại, quyết định lười giải thích với anh.

Dù sao anh không biết xấu hổ cho rằng cô vì nhìn thân thể anh nên bị chảy máu mũi, cô có nói nhiều cũng vô dụng.

Thật ra, Diệp Sâm Nam thật sự tin lời cô nói.

Anh chỉ cảm thấy việc này đột nhiên phát sinh, quả thật có chút bất ngờ và cảm thấy buồn cười.

Đương nhiên, cũng không thể phủ nhận, anh có cố ý trêu chọc cô.

Vừa rồi trong phòng thay đồ, ánh mắt cô nhìn chằm chằm anh, giống như muốn thiêu đốt cơ thể anh.

Nếu nói cô không suy nghĩ lung tung, anh cũng không tin. Nhưng mà cô gái nhỏ này da mặt mỏng, dù sao cũng nên cho người ta mặt mũi.

Thấy cô lúc này thẹn quá hóa giận, môi đỏ mím chặt, hơi thở phập phồng lên xuống càng lúc càng khó chịu, anh đành phải chuyển chủ đề, hỏi cô: “Em có còn muốn bôi thuốc dùm tôi nữa không?”

Anh nghĩ nhất định cô sẽ không muốn nữa.

Nhưng Tô Mính Hoàn dừng vài giây, ánh mắt dừng lại quan sát nét mặt anh, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển mấy vòng như đang cân nhắc gì đó, cuối cùng quyết định thoải mái nói: “Sao lại không?”

Đừng tưởng rằng cô không biết người đàn ông xấu xa này đang suy nghĩ cái gì.

Nếu cô không chịu, anh nhất định sẽ lại cảm thấy là cô đang chột dạ.

Có gì đặc biệt chứ, chỉ là vài đường cong cơ thể thôi mà, cũng không phải cô chưa từng thấy qua.

Quả thật lúc đó cô có thất thần mà nhìn chằm chằm anh, nhưng đó là vì cô rất bất ngờ thôi, sao anh lại dám trực tiếp cởϊ áσ ở trước mặt một cô gái như vậy, cô thật sự nghi ngờ anh cố ý muốn khoe khoang cơ thể đẹp của mình, dù biết vậy nhưng cô cũng lười mà nói toạc ra với anh.

Cho nên vì muốn chứng minh mình trong sạch, cũng làm cho anh tỉnh táo lại, đừng tự mình đa tình cho rằng thân hình của mình rất quyến rũ, mê người, khiến cô kinh diễm đến nỗi không nhịn được mà nhìn chằm chằm anh, cô nghĩ mình cần phải thể hiện sự không thèm quan tâm đến chuyện này mới được.

Vì thế cô hơi nâng cằm lên, ánh mắt lớn mật mà nhìn thẳng anh, khẳng định chắc chắn: “Chỉ cần chuyện gì tôi đã đồng ý rồi thì sẽ làm được.”

Cô kiên quyết không để bị hạ thấp giá trị trước mặt anh, không cho anh có bất kỳ cơ hội hiểu lầm nào, đây là sự quật cường cuối cùng của cô.

Diệp Sâm Nam thấy cô kiên định như vậy, đương nhiên sẽ không phụ lòng hảo tâm của cô, anh gật đầu, vui vẻ mà phối hợp.

Nhưng lần này, anh không cởϊ áσ, chủ yếu là bởi vì anh nghĩ sợ lát nữa trong lúc đang bôi thuốc, lại có cái gì đó phát sinh ngoài ý muốn.

Tác giả có điều muốn nói:

Mọi người yên tâm, tuy rằng nữ chính yêu cái đẹp nhưng cô tuyệt đối sẽ không dễ dàng bị quyến rũ. Cuối cùng người động tâm trước, nhất định là nam chính.