Chương 45: Run rẩy

Diệp Cẩm Tú nhìn tên lưu manh trong camera, ngón tay bị cô nắm thật chặt.

Nếu như nói chỉ là hù dọa vậy thì con của cô sẽ không vô duyên vô cớ mà đi như vậy.

Môi Cẩm Tú run rẩy nhìn người đàn ông camera, khóe môi dần dần tràn ra một nụ cười chua xót.

Ai là người sẽ hại cô.

Sẽ là người không muốn cô sinh đứa bé này.

Cô đã đồng ý sau khi sinh con sẽ rời đi, vì sao vẫn không chịu buông tha cho cô.

Diệp Cẩm Tú vươn tay nắm chặt mái tóc dài của mình, ngón tay dài lún vào sợi tóc hơi lộn xộn. Đôi mắt của cô mang theo một tia máu đỏ, mũi cũng có chút chua xót.

Liên Nhiên nhìn camera giám sát, trong khoảng thời gian ngắn không có chú ý tới Cẩm Tú lúc này, chỉ là lớn tiếng nói: "Cái thứ gì không biết, loại người này nên nhốt ở đây ăn cơm tù cả đời! Đều là một lũ khốn khϊếp!"

Diệp Cẩm Tú nhắm mắt lại, hai cánh môi chạm vào nhau. Giờ khắc này, cô có thể cảm nhận được mùi máu tanh trong miệng từng đợt làm cho cô buồn nôn khó nhịn. Cô chua xót cười đem tay phải của mình từ trong mái tóc lộn xộn rút ra, rơi vào trên bụng đã bằng phẳng của mình, nhẹ nhàng vuốt ve, thật giống như... thật giống như con của cô không có rời đi, vẫn còn ở đó.

Đứa bé…

Nghĩ đến con của mình, Diệp Cẩm Tú trong nháy mắt nắm chặt quần áo ở bụng dưới, nắm đến nhăn lại.

Liên Nhiên đang tức giận bất bình lại không nghe thấy Diệp Cẩm Tú nói một câu nào, có chút mê mang quay đầu nhìn Cẩm Tú lại bị Diệp Cẩm Tú giờ phút này dọa sợ.

Trong ấn tượng của Liên Nhiên, Diệp Cẩm Tú luôn thanh nhã nhưng quật cường, cho dù là khuôn mặt ôn hòa, nhưng trái tim của cô ấy lại vạn phần kiên cường. Liên Nhiên chưa từng thấy Diệp Cẩm Tú để lộ ra bộ dáng đau khổ như vậy. Một kiểu đau khổ giống như chỉ cần không ý, cô ấy sẽ lấy ra một con dao chấm dứt mọi thứ ngay lập tức, làm cho Liên Nhiên có chút sợ hãi.

Liên Nhiên biết Diệp Cẩm Tú không còn đứa bé trong lòng khó chịu, nhưng Liên Nhiên không muốn cô ấy sa đọa như vậy. Đây không nên là Cẩm Tú mà cô biết. Liên Nhiên xoay người vươn tay vỗ nhẹ bả vai mềm mại của Diệp Cẩm Tú, ánh mắt kiên định rơi vào trên mặt cô ấy, sau đó lấy giọng điệu vô cùng chắc chắn nói: "Cẩm Tú, tiểu Cẩm Tú, cậu coi tớ như một đứa trẻ cũng được, cậu xem tớ có phải cũng rất đáng yêu hay không."

Ngày thường tùy tiện Liên Nhiên lúc này vẫn có chút tùy tiện, hoàn toàn không cảm thấy lời mình nói ra khỏi miệng sẽ làm Diệp Cẩm Tú thương tâm.

Mà bàn tay Diệp Cẩm Tú đặt ở bụng dưới của mình hơi co rút lại, cánh môi bị hàm răng của mình cắn thật chặt, chảy ra một vết máu.

Cô nâng con ngươi trong suốt lên, bên môi nở nụ cười bi thương nói "Nhiên Nhiên, tớ làm sao có đứa con lớn như cậu được."

Liên Nhiên nghe xong chỉ cười nói: "Cũng đúng, khuôn mặt này của bổn tiểu thư là độc nhất vô nhị có được không."

Liên Nhiên vươn tay, vỗ ngực Diệp Cẩm Tú nói: "Đừng thương tâm, đừng thương tâm nữa tiểu tổ tông của tớ, cậu xem ta đã cầu xin cậu như vậy, cậu cười một cái cho tớ xem nào."

"Này này, không thể là loại ngoài cười nhưng trong không cười như cậu bây giờ, tớ muốn là loại phát ra từ nội tâm, cậu cũng không thể lừa gạt tớ đâu."

Liên Nhiên vươn tay ôm lấy bả vai Diệp Cẩm Tú, đầu cọ vào đầu cô, động tác rất thân mật. Diệp Cẩm Tú không lay chuyển được Liên Nhiên, rốt cuộc vẫn bật cười.

Liên Nhiên cũng không phải ghét bỏ Diệp Cẩm Tú cười không đủ đẹp mà là ghét bỏ Diệp Cẩm Tú cười không đủ thật lòng. Diệp Cẩm Tú cười mấy chục cái Liên Nhiên mới miễn cưỡng cảm thấy ổn.

Liên Nhiên thấy ở cục cảnh sát cũng hỏi không ra cái gì nữa, dứt khoát trực tiếp cùng Diệp Cẩm Tú chào hỏi cảnh sát một tiếng, sau đó đưa Diệp Cẩm Tú rời đi. Liên Nhiên lái một chiếc xe thể thao màu đỏ. Vì Cẩm Tú mới sinh non cho nên Liên Nhiên không muốn Cẩm Tú trúng gió, tất cả cửa sổ đều đóng chặt khiến cho một tia gió cũng chui không vào.

Diệp Cẩm Tú cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ hỏi: "Bây giờ chúng ta đi đâu?"

"Đương nhiên là đến nhà tớ rồi. Đồ ngốc, không đi nhà tớ thì cậu còn có thể đi nơi nào." Liên Nhiên hừ một tiếng, ngón tay gõ tay lái, có chút dáng vẻ nữ hán tử.

Diệp Cẩm Tú không hỏi nữa, chỉ đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô đến bây giờ vẫn muốn biết là ai hại mình.

Nhưng Diệp Cẩm Tú rất rõ ràng.

Dụ Trì Diệp là người đàn ông như thế nào cô cũng biết rõ. Nếu hắn đã đồng ý để cho cô sinh đứa bé này vậy thì hắn sẽ không xuống tay hại cô nữa. Mà hiện tại Cẩm Tú hoài nghi cũng chỉ có duy nhất một người - chính là Diệp Minh Châu mới về nước không lâu lại có tình cảm với Dụ Trì Diệp. Vừa vặn trên đường gặp đèn đỏ, Liên Nhiên nghiêng đầu nhìn Cẩm Tú hỏi: "Cậu có nghĩ đến là ai sẽ hại cậu không, có người khả nghi chưa? Dụ Trì Diệp? Có khi nào là hắn không?"

Nghe nói như thế, Cẩm Tú chỉ kéo nhấc khóe môi nói: "Không phải anh ta."

"Nếu Dụ Trì Diệp không muốn tớ giữ đứa bé này lại, anh ta sẽ trực tiếp đưa tớ đến bệnh viện, căn bản là không có trường hợp sẽ dùng loại thủ đoạn hạ lưu này khiến cho tớ sinh non."

Diệp Cẩm Tú nói hai chữ sinh non trong lòng vẫn có chút khó chịu, giống như là tim đang nhỏ máu đau đớn.

"Vậy cậu cảm thấy là ai?" Liên Nhiên hỏi Diệp Cẩm Tú cho rằng là ai làm ra loại chuyện này hại cô ấy.

Diệp Cẩm Tú ngẩn người, cuối cùng vẫn nói: "Tớ không rõ nữa."

Thật ra Diệp Cẩm Tú không nói cho Liên Nhiên suy đoán của mình hoàn toàn là bởi vì nếu cô đã quyết định muốn rời đi, vậy thì nên lại cùng những người đó có thêm chút liên lụy nào.

Bây giờ cô chỉ muốn... chỉ muốn yên lặng sống nốt quãng đời còn lại của mình.

Đó là điều mà cô muốn.

Trở lại nhà Liên Nhiên, Liên Nhiên vui tươi hớn hở giúp Diệp Cẩm Tú thu dọn đồ đạc. Quan hệ giữa Liên Nhiên và Diệp Cẩm Tú rất thân thiết, có thể nói còn thân hơn cả quan hệ chị em ruột. Diệp Cẩm Tú cũng sẽ không khách khí gì với Liên Nhiên, chỉ là lúc nhìn thấy găng tay quyền anh của Liên Nhiên trong lòng có chút kinh ngạc. Diệp Cẩm Tú biết Liên Nhiên có đôi khi rất giống con trai, thật không ngờ cậu ấy còn biết đánh quyền anh.

Liên Nhiên nhìn thấy găng tay quyền anh trong tay Diệp Cẩm Tú, cười nháy mắt với cô nói: "Đó là của một đại soái ca bên Mỹ tặng tớ đấy, soái ca kia nhất kiến chung tình với tớ, nghe nói là bởi vì bị tớ K.O. Ôi, không cần dùng loại ánh mắt này nhìn tớ, tớ nói K.O không phải là đánh nhau, mà là K.O ánh mắt được không." Liên Nhiên buông cây lau nhà trong tay xuống, sau đó minh họa, phóng ánh mắt như dao sang.

Diệp Cẩm Tú cười ra tiếng, đoạt lấy chổi lau của Liên Nhiên nói: "Liên Nhiên ngốc nghếch, cậu cứ bốc phét nữa đi!"