Chương 4: Ly hôn

“Phịch!”

Đóng cửa xe lại, gió lạnh từ phía sau thổi qua, Diệp Cẩm Tú đứng ở trên đường, nhìn chiếc xe của Dụ Trì Diệp càng chạy càng xa. Sau khi nhận được cuộc điện thoại kia, hắn liền đuổi cô xuống xe. Cho nên, cô ở trong lòng hắn, là không có chút trọng lượng nào đi. Khóe miệng lộ ra một nụ cười chua xót.

Cô chậm rãi chỉnh lại áo khoác, ngón tay bị lạnh tê cóng. Xem xét xung quanh một hồi, nơi này căn bản là không hề có bóng dáng của taxi. Nếu muốn về nhà, còn phải đi đường núi hơn nửa giờ nữa.

Giày cao gót dưới chân hết sức bất tiện. Cô bước vài bước, đau đớn dưới bàn chân vô cùng khó chịu. Cô xoay người, chuẩn bị bước tiếp. Đột nhiên có tiếng phanh xe bên cạnh vang lên.

Cô ngẩng đầu, bên trong kính xe là khuôn mặt tươi cười của Dụ Phi Trạch “Lên xe.”

Diệp Cẩm Tú sửng sốt, cũng không quá muốn lên, mơ hồ từ chối: “Không cần đâu, em…”

“Lên xe.”

Dụ Phi Trạch vẫn giữ ý cười, nhưng không còn dịu dàng như trước “Cẩm Tú, đừng bướng bỉnh.”

Năm chữ, lại làm cho đáy lòng Diệp Cẩm Tú tan chảy. Anh bước xuống xe, vòng qua bên ghế phụ, mở cửa xe cho cô. Bàn tay giữ ở cửa xe, thấy Diệp Cẩm Tú vẫn đứng yên, anh nhướng mày “Làm sao vậy, không muốn trở về?”

Hốc mắt Diệp Cẩm Tú ẩm ướt, vội vàng lắc đầu, không biết nói gì cho phải, cúi người vào xe. Không khí thật sự xấu hổ, Dụ Phi Trạch mở một bản ballad tiếng Anh, hoàn toàn không phát hiện ra vẻ không tự nhiên của cô.

“Cẩm Tú, em sống vốn không vui vẻ chút nào, tại sao không rời khỏi anh ta?”

Lời nói của Dụ Phi Trạch thản nhiên, tựa như chỉ là đang hỏi cô chút nữa ăn gì. Cô lại không được nhẹ nhõm như vậy, trong lòng lại thêm nặng nề.

Rời đi?

Cô chưa bao giờ nghĩ tới rời khỏi Dụ Trì Diệp, có thể là cô quá mức ngu xuẩn nên chưa từng được hạnh phúc.

“Em sống rất tốt, không giống như anh nghĩ tồi tệ đến vậy đâu…”

Cô cố gắng giải thích, lại quên rằng cô sống như thế nào, người sáng suốt chỉ cần nhìn một chút là đoán ra được.

Dụ Phi Trạch không nói tiếp, chỉ nhàn nhạt cười: “Anh rất thích bài hát này, mỗi khi nhớ đến em, anh đều sẽ nghe bài này.”

Lời tỏ tình không kiêng nể gì khiến cho hai bên tai cô đỏ ửng lên, cô cúi đầu ngập ngừng: “Phi Trạch…”

“Hai chúng ta phù hợp hay không, không phải do em quyết định.”

Góc nghiêng của Dụ Phi Trạch hướng về phía cô, khóe miệng kéo lên một độ cung “Đây là do ông trời sắp đặt.”

Cô không nói nên lời, trong xe chỉ có tiếng hát trong trẻo trầm bổng.

Nửa giờ sau, xe dừng lại ở trước cửa nhà, Diệp Cẩm Tú nắm chặt áo khoác, ngón tay tìm đến cửa xe “Phi Trạch, cảm ơn anh đã đưa em về.”

Dụ Phi Trạch hơi nhướng mày, mỉm cười “Như vậy đã tính là cảm ơn anh rồi sao?”

Cô nghiêng đầu, như con thỏ trắng bị dọa cho sợ hãi, không rõ anh có ý gì. Mà anh đã nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, chuẩn bị hôn xuống.

Hơi thở tươi mát trên người anh bao trùm lấy cô. Diệp Cẩm Tú giật mình, nắm chặt lấy cánh tay anh, móng tay ghim vào da thịt "Dụ Phi Trạch, anh bình tĩnh một chút!"

Cô đẩy anh ra, chạy xuống xe. Dụ Phi Trạch nhìn bóng dáng bối rối chạy trốn của cô, khóe miệng hiện lên nụ cười ấm áp.

Một ngày nào đó cô sẽ là của anh.

Hai người đều không chú ý đến một người phụ nữ tay cầm camera đứng trong hoa viên Dụ gia, nhìn bức ảnh vừa chụp được, cười đắc ý.

Sau khi về đến nhà, Diệp Cẩm Tú giam mình trong phòng. Nhớ tới cảnh vừa rồi ở trong xe, cô liền cảm thấy mạo hiểm. Cô chui vào trong chăn, mơ mơ màng màng ngủ gục đi, cả người nóng rực, có thêm bao nhiêu cái chăn nữa cũng không đủ. Trùm chăn kín mít cho đến khi trên trán xuất hiện những giọt mồ hôi li ti, cô mới mê man ngủ được. Hôm nay hứng chịu gió lạnh lâu như thế, cho dù là một người đàn ông khoẻ mạnh cũng khó mà chịu được chứ nói gì đến người thể chất vốn kém như cô.

Cũng không biết ngủ bao lâu, cho đến khi dưới nhà truyền đến tiếng nói chuyện cô mới tỉnh lại. Thân thể vẫn là khó chịu, cả người vô lực.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng đêm mơ hồ bao trùm lấy không gian. Đồng hồ trên tường đã chỉ bảy giờ tối.

Đầu óc choáng váng, hỗn độn.

Thẳng cho đến khi tiếng đói bụng vang lên, cô mặc vào cái áo ngủ thật dày, đeo đôi dép bông rồi mới xuống tầng tìm đồ ăn.

Trên sofa dưới phòng khách, Allie ngồi bên người Dụ Trì Diệp, vẻ mặt lấy lòng “Diệp, không nghĩ tới đúng không, cô ấy lại làm chuyện như vậy sau lưng anh.”

Diệp Cẩm Tú dừng một bước, cánh tay cũng dừng lại trên tay vịn. Nghe thấy tiếng động, Allie nhìn về phía cô, cười âm hiểm. Mà Dụ Trì Diệp ngồi ở trên sofa lại giống như tảng băng, cả người tỏa ra hàn ý làm người ta run rẩy.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Cẩm Tú không còn lạ lẫm gì nữa, không nhìn hai người bọn họ, chuẩn bị yên lặng đi vào phòng bếp nấu chút gì đó để ăn. Cho dù cô không ăn thì đứa nhỏ trong bụng cũng phải ăn.

Sau lưng truyền đến tiếng Dụ Trì Diệp. Cô quay đầu, khuôn mặt còn buồn ngủ nhìn hai người, không hiểu bọn họ lại định diễn trò gì.

Ánh mắt hắn sáng rực, như thú dữ giữ sức chuẩn bị bộc phát, nhưng cô lại không hiểu hắn có ý gì.

Hình như cô không có trêu chọc gì hắn.

“Có việc gì sao?”

Giọng cô thoáng khàn khàn, bởi vì sốt mà hai má ửng hồng lên.

Hắn trầm mặt lại, đứng yên nhìn cô, cô thế mà lại làm ra vẻ không có việc gì!

“Dụ phu nhân, cô cũng thật quá đáng, làm sao lại có thể làm ra việc có lỗi với Diệp như thế chứ?”

Allie đứng lên, trong tay cầm một tệp ảnh chụp, dáng người lả lướt đi về phía cô “Cô làm như vậy, khiến Diệp rất khó xử.”

Khıêυ khí©h, châm chọc, giọng điệu giả bộ là cho người ta buồn nôn, Diệp Cẩm Tú giương mi, cũng không dự định tranh cãi, xoay người vào phòng bếp “Tôi không biết cô nổi điên cái gì.”

Phía sau lại vang lên tiếng cười nhạo, không đợi cô kịp phản ứng, sau đầu đã bị thứ gì đó đập trúng.

Hai mắt Diệp Cẩm Tú hàm chứa ngọn lửa phẫn nộ, cố nén xuống, cô quay đầu lại, nhìn thấy trên mặt đất ảnh chụp rơi lả tả, bỗng chốc ngây ngẩn cả người.

Trên sàn nhà, mười mấy bức ảnh đều là hình ảnh cô và Dụ Phi Trạch thân thiết ở trên xe.

Trong lòng hoảng hốt, buổi chiều hôm nay, giữa cô và Dụ Phi Trạch vốn dĩ không có chuyện gì xảy ra. Bởi vì do góc độ quay chụp, những bức ảnh này nhìn giống như bọn họ đang hôn môi.

“Sao vậy, không còn gì để nói rồi chứ? Dụ phu nhân, cô cũng thật không biết điều. Diệp đối với cô tốt như thế, cô thế mà lại phản bội anh ấy?!”

Giọng điệu Allie cao vυ"t, ý cười trên mặt lại càng ngày càng kiêu ngạo.

Diệp Cẩm Tú cúi người xuống, nhặt lên những tấm ảnh kia, ngón tay run rẩy, trên mặt lại là vẻ chết lặng: “Đây không phải sự thật, tôi với anh ấy không làm những việc kia!”

Cô đứng lên, thấy Dụ Trì Diệp mặt âm trầm ngồi ở sofa, cô nắm ảnh chụp, lảo đảo đi đến, bối rối giải thích: “Nếu anh không tin, có thể gọi điện hỏi Dụ Phi Trạch!”

“Haha…ai chẳng biết nó là tình nhân của cô, các người sớm đã thông đồng với nhau rồi!”

Allie thêm mắm thêm muối, Dụ Trì Diệp sắc mặt vốn không tốt, lại càng thêm đen lại.

Diệp Cẩm Tú hít sâu, nhìn về phía Allie, cắn răng: “Tôi chưa từng làm chính là chưa từng làm, tôi không giống cô bán đứng thân thể mình để đổi lấy niềm vui của đàn ông! Tôi không đê tiện như cô!”

“Bang!”

Một cơn gió mạnh quét qua, một cái tát tàn nhẫn dừng trên khuôn mặt đỏ ửng của cô. Cơ thể vốn dĩ đang suy yếu, dưới một lực mạnh như vậy, lung lay suýt ngã xuống.

Cô ôm mặt, không thể tin nổi mà nhìn về phía Dụ Trì Diệp. Dưới ánh đèn vàng ấm áp, đáy mắt cô một mảnh trong suốt loé ra.

Hai má đau rát nóng rực như bị bỏng. Cho dù như thế, cũng không bằng việc hắn lưu lại trong lòng cô một vết thương đầm đìa máu.

Kết hôn ba năm, hắn chưa từng đánh cô. Tuy rằng thường ngày lỗ mãng, cọc cằn, cũng không làm gì cô. Chưa bao giờ giống như hôm nay, làm cô không thể chịu đựng nổi.

Dụ Trì Diệp cũng ngây ngẩn cả người, nhưng lập tức khôi phục vẻ mặt hung ác nham hiểm. Ánh mắt sắc bén liếc qua cô một cái, lạnh nhạt nói:

“Ly hôn.”