Chương 5: Giữ lại cô có tác dụng gì

“Đơn thỏa thuận ly hôn…”

Diệp Cẩm Tú nắm chặt hai tờ giấy hắn đưa qua, lắc đầu “Tôi sẽ không ly hôn với anh.”

Trên thỏa thuận viết rõ ràng, cho dù ly hôn cô cũng sẽ được phần tài sản xa xỉ.

Chỉ là cô sẽ không ly hôn.

Ba năm trước, trước lúc qua đời, cha giao cô cho Dụ Trì Diệp, là muốn cho cô hạnh phúc, không phải để cô đi đến nước ly hôn này.

Dụ Trì Diệp cười lạnh, sự tàn ác trong mắt thêm cao vυ"t “Không ly hôn, giữ lại cô có tác dụng gì?”

“Đúng vậy, người phụ nữ giống như cô vốn không xứng với Diệp của chúng ta.”

Allie nhích lại gần hắn, đôi mắt quyến rũ liếc xéo, giọng nói nũng nịu cực điểm: “Sao cô lại không thức thời chút nào vậy?

Vừa rồi chịu một cái tát, nếu cô lại phản kháng, Dụ Trì Diệp sẽ chỉ thêm chán ghét. Diệp Cẩm Tú biết rõ điều này, nhưng cho dù như vậy, cô cũng sẽ kiên trì “Ly hôn? Không có khả năng.”

“Cô muốn hầu hạ Diệp đến vậy ư? Tôi còn chưa thấy qua người phụ nữ nào không biết xấu hổ như cô.”

Allie không nhịn được che miệng cười, lưng Diệp Cẩm Tú lại cứng đờ thẳng tắp, vẻ mặt quật cường. Allie nghiêng đầu cười “Thèm khát giống như cô, cho dù ở lại…”

“Cút!”

Một tiếng gầm to.

Dụ Trì Diệp giống như một con mãnh thú bị chọc giận, trong mắt tụ lại ngọn lửa bốc cháy hừng hực. Thanh âm lạnh lẽo giống như cơn gió lạnh đến thấu xương, làm người run rẩy.

Allie cười đến run rẩy cả người, lời nói không có chút khách khí nào: “Có nghe thấy không, Diệp bảo cô cút!”

Allie ôm lấy cánh tay Dụ Trì Diệp, ra dáng vẻ của người chiến thắng.

Diệp Cẩm Tú ngẩng đầu lên, hàng lông mi dài run nhè nhẹ, đôi mắt lưu ly cứ vậy nhìn hắn.

Dụ Trì Diệp hất mạnh tay cô ta ra, con người u ám, hơi thở khiến người ta sợ hãi: “Allie, tôi bảo cô cút.”

Giờ phút này, Allie ngây ngẩn cả người, cô quay đầu nhìn hắn, đôi mắt to tròn hàm chứa nước mắt, tràn đầy vô tội: “Diệp, em làm sai chỗ nào?”

Dụ Trì Diệp lạnh như băng liếc cô ta một cái, ngón tay khớp xương rõ rệt cầm một tờ chi phiếu “Phu nhân của Dụ gia, là người cô có thể giẫm đạp sao?”

Chi phiếu chậm rãi rơi xuống trên mặt đất. Allie cắn môi, nước mắt chảy xuống “Diệp…”

"Sau này không cần xuất hiện trước mặt tôi."

Nhìn sắc mặt hắn âm trầm đáng sợ, Allie cũng không dám nói nhiều, loạng choạng trên mặt đất nhặt lên tờ chi phiếu, rưng rưng chạy ra ngoài.

Diệp Cẩm Tú nhìn cửa một lần nữa lại đóng, có chút choáng váng. Cô hoàn toàn không hiểu nổi Dụ Trì Diệp. Đầu hắn có vấn đề?

Cô đứng dậy, nhưng chóng mặt, thiếu chút nữa ngã vào người hắn.

Dụ Trì Diệp nhanh tay ngăn lại, đẩy cô lên sofa.

Ánh đèn vàng ấm áp chiếu xuống, gương mặt cô hơn chút huyết sắc, hắn che lại hơn phân nửa nguồn sáng, cả người cô bị bóng hắn che khuất. Chỉ có thể thấy vòng sáng nhỏ trên đỉnh đầu hắn.

“Dụ…”

Cô muốn nói lại thôi. Sofa vốn không rộng lắm, cô nửa nằm trên đó, như bị nó bao bọc lấy. Mà hắn chống tay vịn, cả người bao trùm lấy cô.

Cô ngửi thấy mùi sữa tắm thơm mát trên người hắn, cảm giác được hàn ý, chỉ có thể ấp úng giải thích: “Tôi với Dụ Phi Trạch, là trong sạch.”

Hắn không nói tiếng nào, chỉ nhìn chằm chằm vào cô. Cô như con nai nhỏ bị thương, đôi mắt tha thiết nhìn hắn, con ngươi trong suốt hiện lên ảnh ngược của hắn.

Đôi môi hồng hào, ướŧ áŧ của cô khiến người ta khó nhịn được muốn chiếm lấy. Cổ họng hắn nóng lên, nuốt nước bọt, khoé miệng cười trào phúng: “Nói miệng không có bằng chứng.”

Trong lòng Diệp Cẩm Tú hoảng hốt, biết hắn không tin mình, ngón tay mềm mại như không xương nắm chặt ngực áo hắn, mùi hương trên người cũng chui vào xoang mũi hắn.

Cô không biết rằng hành động vừa rồi có thể khơi dậy du͙© vọиɠ của một người đàn ông nhiều như thế nào.

Cô cắn răng, vừa bất đắc dĩ lại vừa căm hận: “Trong xe anh ấy có hộp đen, anh có thể điều tra.”

Cách để chứng minh trong sạch có rất nhiều, cô không có lý do gì phải sợ cả. Ngón tay thon dài của Dụ Trì Diệp kẹp lấy vành tai cô, trầm thấp nói: “Tôi đã nói rồi, tốt nhất cô đừng có làm mất mặt Dụ gia.”

Hắn quả thực nói qua, chính xác là buổi sáng ngày hôm nay.

Ngón tay lạnh lẽo như điện giật, làm cô rùng mình một cái. Cô cố gắng duy trì hô hấp ổn định, lại không chú ý đến hai khoả tròn trĩnh trước ngực cũng đang phập phồng lên xuống. Làm cho người ta khó mà không nghĩ nhiều.

Ngón tay hắn lướt một đường xuống dưới, đột nhiên kéo áo ngủ của cô ra một cách tàn bạo.

Cúc áo rơi lả tả trên nền nhà, áo ngủ hồng nhạt mở ra, đem bên trong chỉ có cái yếm nhỏ che đậy phơi bày dưới ánh đèn. Thân hình duyên dáng của cô được phác hoạ chân thật dưới lớp yếm mỏng, từ chiếc cổ thon dài thẳng xuống dưới, xương quai xanh tinh xảo như tác phẩm chạm khắc khiến người ta liếc nhìn một cái khó quên, da thịt trắng nõn ẩn hiện màu phấn hồng.

Tầm mắt hắn bắt đầu rối loạn.

Cô còn đang sốt, không chú ý đến sự thay đổi của hắn. Tay hắn chạm đến chỗ nào, cô đều cảm thấy nơi đó muốn đóng băng lại.

“Dụ Trì Diệp, tôi khó chịu…”

Trên mặt cô đỏ ửng càng ngày càng đậm, đầu cũng mê man mơ hồ, cảm giác bên trong từng dây thần kinh đều đang đau. Nhưng câu này của cô, ở trong tai Dụ Trì Diệp lại nghe ra một tầng nghĩa khác.

“Làm sao, Dụ Phi Trạch chạm vào cô thì không khó chịu à?”

Hắn mạnh mẽ vòng tay xuống dưới eo cô, thô lỗ nâng cả người cô lên, lộ ra vòng eo mảnh khảnh.

Diệp Cẩm Tú thở dốc khó khăn, thấy cặp mặt tràn đầy du͙© vọиɠ kia, cô cảm thấy hắn thực sự điên rồi.

“Tôi không phải…”

Cô giải thích cũng vô dụng, đôi mắt sáng nổi lên một tầng sương mù hơi mỏng, không thấy rõ cảm xúc.

Thấy cô không nhúc nhích, bàn tay to lớn, nóng rực của hắn bắt đầu vén lên cái yếm đáng thương kia.

Bên tai Diệp Cẩm Tú bỗng nhiên nhớ tới lời dặn của bác sĩ: “Giai đoạn đầu là thời điểm quan trọng nhất…”

Cho nên cô không thể làm chuyện vợ chồng cùng hắn.

“Dụ Trì Diệp, anh…”

Còn không đợi cô phản kháng, một tay hắn hung hăng lật cô lại. Cánh tay cứng rắn như sắt thép giữ lấy thắt lưng cô, làm cho cả người cô cong lên như con tôm.

Cho dù kinh nghiệm không phong phú, Diệp Cẩm Tú cũng biết hắn muốn làm gì. Lần trước hắn say rượu, đòi hỏi điên cuồng vô nhân tính kia làm cô bây giờ nghĩ lại còn kinh hồn bạt vía.

Cô từ đáy lòng kháng cự, thân thể bắt đầu không ngừng lắc lư vặn vẹo, "Dụ Trì Diệp, tôi thật sự không thể! Hôm nay không thể!"

“Vậy bao lâu thì có thể?”

Âm thanh âm u, khàn khàn của Dụ Trì Diệp bám vào bên tai cô, làm đáy lòng cô tê dại, lý trí vẫn được duy trì “Trừ hôm nay, đều có thể…”

Giọng nói mang theo sự uỷ khuất nồng đậm.

Hắn cười châm chọc, ngón tay chậm rãi trượt xuống, nóng bỏng ngăn cô lại: “Nếu như tôi cứ muốn hôm nay?”

Cô giãy dụa, không muốn rơi vào cái bẫy của hắn “Cầu xin anh…”

“Tôi cứ muốn hôm nay.”

Lời nói của Dụ Trì Diệp không còn mập mờ mà khôi phục vẻ thư thái thường ngày.

“Nếu không thì chúng ta ly hôn.:

Nghe thấy hai chữ ly hôn, trong nháy mắt Diệp Cẩm Tú giống như quả bóng cao su bị tháo hết hơi.

Hắn luôn có thể uy hϊếp cô dễ như trở bàn tay. Cô không còn phản kháng, thân thể mềm như bông mặc hắn đùa nghịch, giống như con dê nhỏ chờ đợi bị làm thịt.

Cô thoả hiệp.

Hắn lại không tiếp tục, mà đứng dậy sửa sang lại quần áo, giữ một khoảng cách với cô.

Cảm giác được người đằng sau rời đi, Diệp Cẩm Tú xoay người nhìn lại, đối diện với ánh mắt chán ghét của hắn.

Trong lòng cô chợt lạnh. Cô lúc này xụi lơ trên sofa, quần áo không chỉnh tề, vẻ mặt ửng đỏ như hoa đào đầu xuân, hắn cười trào phúng, giữa hai lông mày để lộ sự phản cảm cực độ “Mỗi lần chạm vào cô, tôi đều ghê tởm đến muốn nôn.”

Thân thể Diệp Cẩm Tú cứng đờ, sống lưng lại không có cách nào thẳng. Cô một câu đều không nói được, tất cả uất ức đều nghẹn lại ở cổ họng.

Cô là người, có máu có thịt. Cô cũng biết đau….

Diệp Cẩm Tú trơ mắt nhìn Dụ Trì Diệp cầm áo khoác với chìa khoá xe rời đi. Dưới ánh đèn mờ nhạt, bóng lưng hắn làm cô muốn giữ thế nào cũng không giữ lại được. Thẳng đến khi tiếng đóng cửa vang lên, Diệp Cẩm Tú mới phản ứng lại.

Sàn nhà đầy cúc áo cùng với hơi thở tàn lưu của hắn khắp cả phòng, làm cho cô rốt cuộc thanh tỉnh.

Quả nhiên, hắn chán ghét cô, không có bất luận lý do gì.