Màn đêm mờ mịt.
Diệp Cẩm Tú chưa bao giờ nghĩ đến việc kiên trì đoạn tình cảm này lại giống như phạm phải tội ác tày trời gì đó.
Dụ Trì Diệp còn chưa về, Diệp Minh Châu cũng không ở đây, phỏng chừng hai người là đi ra ngoài hẹn hò.
Điện thoại đột nhiên vang lên, là Dụ Phi Trạch.
Từ ngày đó về sau, hai người không có liên lạc. Cô sao có thể không hiểu tình cảm của Dụ Phi Trạch đối với mình. Nhưng cô không cách nào đáp lại tình cảm của anh, chỉ có thể làm bộ như không thấy.
Di động rung lên không ngừng, cuối cùng cô vẫn nhấn nút nghe.
"Tiểu Cẩm Tú, em đang làm gì vậy?" giọng nói ấm áp của Dụ Phi Trạch tựa như nước ấm, sưởi ấm trái tim Diệp Cẩm Tú, khiến tâm trạng buồn bực của cô mấy ngày nay được an ủi.
"Vừa rồi em đi tắm không nghe thấy tiếng điện thoại, xin lỗi anh bây giờ mới nghe điện thoại." Diệp Cẩm Tú giải thích. Gần đây số lần cô nói dối càng ngày càng nhiều, không chỉ Dụ Phi Trạch, còn có Liên Nhiên, cô không muốn bọn họ lo lắng cho cô, mới có thể nói ra nhiều lời nói dối như vậy.
Nhưng so với Liên Nhiên, Dụ Phi Trạch lại không dễ lừa gạt như vậy.
"Em vẫn ổn chứ? Anh ta có gây khó dễ cho em không?" Dụ Phi Trạch lo lắng hỏi cô. Anh đã sớm muốn gọi điện thoại cho cô nhưng vẫn luôn do dự sợ Dụ Trì Diệp sẽ hiểu lầm quan hệ của anh với Diệp Cẩm Tú.
Tuy rằng anh thật sự yêu cô, nhưng bây giờ cô là vợ của Dụ Trì Diệp, anh chỉ có thể đem phần tình cảm kia để ở trong lòng, không muốn mang đến cho cô bất kỳ gánh nặng nào, lại càng không muốn Dụ Trì Diệp bởi vì anh mà làm khó cô ấy. Qua vài ngày anh mới gọi điện thoại cho cô, chính là không muốn Dụ Trì Diệp hiểu lầm.
Tình yêu thật giống như cây cỏ trên thảo nguyên, một khi nảy mầm sẽ không ngừng lan tràn sinh trưởng. Mà chỉ có Dụ Phi Trạch biết tình yêu của anh đối với Diệp Cẩm Tú sâu đậm cỡ nào.
Anh và Diệp Cẩm Tú là hai kiểu người giống nhau. Người yêu bọn họ không cần, lại cố chấp chọn người họ yêu trong lòng. Mà càng bi ai hơn chính là trong lòng người bọn họ yêu đều có người khác.
Cầu mà không được, ngày đêm mong nhớ.
"Em ổn mà, anh yên tâm đi."
Lúc Diệp Cẩm Tú nói lời này, trên mặt lại mang theo nụ cười chua xót. Tình yêu cũng giống như khi uống nước, ấm lạnh tự biết.
Cô hiểu rõ tình cảm của Dụ Phi Trạch đối với mình, nhưng cô chỉ coi anh là bạn. Nếu có thể, cô sao không hy vọng người cô yêu là Dụ Phi Trạch. Như vậy bọn họ yêu nhau sẽ không có nhiều chuyện xảy ra đến thế.
Nhưng tình cảm chính là thứ khiến người ta rối rắm thống khổ, không ai biết ông trời sẽ sắp đặt như thế nào.
Cô rất rõ ràng, đau khổ hay hạnh phúc thật ra tất cả đều do lựa chọn như thế nào. Mà cô lại đưa ra một lựa chọn khiến cô đau đến không muốn sống.
"Vậy là tốt rồi, em ổn thì anh yên tâm rồi." Dụ Phi Trạch buông lỏng trái tim. Anh vẫn luôn hối hận ngày đó không thổ lộ với cô. Anh hít sâu một hơi, muốn đem lời trong lòng mình nói cho Diệp Cẩm Tú. Hy vọng cô biết, cho dù Dụ Trì Diệp không yêu cô, tổn thương cô, anh cũng sẽ vẫn chờ cô.
Nhưng lời đến bên miệng anh lại do dự. Anh lo sau khi mình nói ra sẽ chỉ khiến Diệp Cẩm Tú cách mình xa hơn. Dụ Phi Trạch do dự, không biết có nên nói ra hay không. Mỗi lần anh bỏ lỡ cơ hội thổ lộ đều sẽ rất hối hận.
"Cẩm Tú...... Anh ......" Dụ Phi Trạch lắp bắp nói, mất đi sự lưu loát thường ngày.
"Phi Trạch, cũng không còn sớm nữa, em hơi buồn ngủ rồi, anh cũng đi ngủ sớm đi."
Diệp Cẩm Tú sợ nghe thấy anh tỏ tình, giả vờ ngáp một cái rồi cúp điện thoại.
"Vậy…. Cẩm Tú, ngủ ngon." Dụ Phi Trạch cuối cùng vẫn không nói ra.
Diệp Cẩm Tú thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống giường, trong lòng phiền não.
Dụ Phi Trạch nhìn điện thoại di động, thở mạnh ra một hơi. Anh hận chết bản thân luôn rồi, cứ do do dự dự, ngay cả chính anh cũng xưm thường chính mình.
Sự quả quyết như bình thường đi đâu mất rồi?
Giờ đối mặt với chuyện tình cảm do dự không dám, chính anh cũng cảm thấy bản thân không được.
Lúc Diệp Cẩm Tú nghe điện thoại, không thấy đèn xe Dụ Trì Diệp về, mà cuộc đối thoại giữa cô và Dụ Phi Trạch, vừa vặn bị Dụ Trì Diệp nghe được.
Đàn ông đều có ham muốn chiếm hữu rất mạnh. Bọn họ không yêu thì được, nhưng thứ thuộc về bọn họ bị người khác mơ ước là tuyệt đối không được.
Diệp Minh Châu cũng nghe thấy, đương nhiên đoán được Diệp Cẩm Tú đang nói chuyện với Dụ Phi Trạch. Cô vốn còn tính toán làm sao loại bỏ phiền toái mang tên Diệp Cẩm Tú này nhưng thật không ngờ còn chưa kịp làm gì, tự cô ta liền phạm vào kiêng kị lớn nhất của phụ nữ đã kết hôn.
"Diệp, chúng ta trở về phòng đi." Diệp Minh Châu ra vẻ muốn che giấu cho Diệp Cẩm Tú. Bọn họ đều nghe rõ ràng Diệp Cẩm Tú gọi Dụ Phi Trạch là Phi Trạch.
Xưng hô thân mật như vậy, Dụ Trì Diệp không tức giận mới là lạ.
"Em về phòng trước đi." Dụ Trì Diệp nói xong liền đi tới cạnh cửa, trên cửa có một vết nứt, là tối hôm qua hắn đạp lên để lại, có lẽ là chưa kịp đổi.
Dụ Trì Diệp mở cửa đi vào phòng, bước nhanh đến bên cạnh Diệp Cẩm Tú, dùng sức bóp cổ cô.
"Diệp Cẩm Tú, cô có phải không thèm để người chồng như tôi vào mắt rồi đúng không?" Dụ Trì Diệp đè nén phẫn nộ lạnh lùng chất vấn.
"Diệp, anh đừng tức giận, Cẩm Tú còn đang mang đứa con của anh." Diệp Minh Châu vội vàng chạy vào giữ chặt Dụ Trì Diệp để tránh hắn làm tổn thương đến Diệp Cẩm Tú.
"Ai cần chị giả hảo tâm, Diệp Minh Châu, chỉ có người mù mới không thấy rõ bộ mặt thật của chị." Diệp Cẩm Tú lạnh lùng nhìn Diệp Minh Châu châm chọc nói.
Dụ Trì Diệp nghe Diệp Cẩm Tú nói xong, khí lực trên tay chậm rãi tăng thêm. Thật không ngờ cô ta không biết tốt xấu như vậy. Minh Châu vì cô ta cầu xin, cô ta còn không biết phải trái, nhìn thế hắn lại càng tức giận. Người phụ nữ đáng chết, Minh Châu là người hắn yêu nhất, ai cho phép cô ta càn rỡ như vậy.
Diệp Cẩm Tú lạnh lùng nhìn Dụ Trì Diệp, vì yêu mà sinh hận. Người đàn ông trước mắt này đâu còn là người cô yêu.
Thật xa lạ.
Diệp Cẩm Tú không rõ tại sao lúc trước lại bị hắn hấp dẫn, từ từ yêu hắn.
Dụ Trì Diệp nhìn thấy sự tuyệt vọng và đau khổ trong mắt Diệp Cẩm Tú, trái tim giống như bị người ta đấm một quyền, đau đớn. Tầm mắt của hắn từ mặt cô hướng xuống phía dưới, quả nhiên thấy được bàn tay cô che chở bụng thật chặt chẽ.
Đứa bé đối với một người phụ nữ quan trọng đến vậy sao? Hay là cô quan tâm bởi vì đứa bé này thuộc về hắn.
Dụ Trì Diệp bỗng nhiên rất phiền não, buông lỏng tay bóp cổ Diệp Cẩm Tú ra, kéo Diệp Minh Châu rời đi.
Diệp Minh Châu vốn còn ở trong lòng kêu gào hy vọng hắn trực tiếp bóp chết cô ta, cho dù không bóp chết thì cũng nên vì tức giận làm sảy đứa nhỏ trong bụng cô ta. Nhưng thật không ngờ hắn lại buông tay ra, đây không phải là dấu hiệu tốt cho Diệp Minh Châu.
Lúc Diệp Minh Châu ra khỏi phòng, lạnh lùng quay đầu lại nhìn thoáng qua Diệp Cẩm Tú, cô sẽ không để cho cô ta đắc ý lâu nữa đâu.