Người dù kiên cường cỡ nào cũng có lúc phòng tuyến tâm lý yếu ớt. Mà câu anh tin em kia của Dụ Trì Diệp trong nháy mắt khiến cho Diệp Cẩm Tú tan rã.
Cô làm nhiều chuyện như vậy, hắn trước nay đều khinh thường mà nhìn. Mà đối với Diệp Minh Châu, hắn lại là lựa chọn tin tưởng vô điều kiện.
Khổ sở trong đáy lòng tràn ngập ánh mắt, Diệp Cẩm Tú tự nói với mình, nên hết hy vọng rồi, tâm đã chết, sẽ không đau nữa, tất cả những gì cô làm bây giờ đều là vì một mình đứa trẻ. Cô phải làm một người phụ nữ kiên cường, vì con của mình mà cố gắng sống. Diệp Cẩm Tú nắm chặt bàn tay bị Dụ Lộ Lộ giẫm đến sưng đỏ kia, đau đớn thấu tim khiến nàng hận không thể giậm chân. Nhưng cô biết, phía sau có hai người đang chờ chê cười cô.
Diệp Cẩm Tú về tới phòng di động liền vang lên, bên kia điện thoại truyền đến thanh âm nhẹ nhàng của Liên Nhiên.
"Em yêu, hôm nay có thời gian không, chúng ta đi uống trà chiều dưới ánh tà dương đẹp đẽ nhé?" Liên Nhiên tràn đầy hứng thú mời Diệp Cẩm Tú.
Nếu bình thường Diệp Cẩm Tú đã đồng ý rồi. Nhưng bây giờ ngón tay cô sưng đỏ, nếu bị Liên Nhiên nhìn thấy phỏng chừng sự tình sẽ lớn. Dựa vào tính cách của cô ấy, nhất định sẽ xông tới bênh vực, đòi lại công bằng cho mình. Cô không muốn làm cho Liên Nhiên lo lắng. Cô hít sâu một hơi, khống chế cho giọng nói nghe bình thường một chút.
"Hôm nay mình không rảnh, bác sĩ muốn tới nhà làm kiểm tra. Xin lỗi nhé Liên Nhiên." Diệp Cẩm Tú tìm bừa một lý do.
"Người có tiền chính là được đối đãi tốt. Khám thai thôi cũng là bác sĩ tới nhà phục vụ." Liên Nhiên đơn thuần căn bản không hoài nghi tính chính xác trong lời nói của Diệp Cẩm Tú, trêu chọc cảm khái.
Diệp Cẩm Tú biết Liên Nhiên tin tưởng cô, tính cách như Liên Nhiên sẽ không hoài nghi Diệp Cẩm Tú lừa gạt mình.
"Có tiền để làm gì chứ. Sau này cậu gả cho người cậu yêu, anh ta cũng yêu cậu là viên mãn rồi. "Diệp Cẩm Tú chúc phúc nói.
Cô chính là ví dụ sống. Cô sống quá mệt mỏi, quá đau khổ rồi. Cô không hy vọng người bạn tốt nhất của cô cũng phải trải qua loại đau khổ này.
"Được rồi, thai phụ xinh đẹp kia cứ chờ khám thai đi nhé. Tớ đi tiêu sái đây." Liên Nhiên nói xong liền cúp điện thoại.
Diệp Cẩm Tú đặt điện thoại xuống, hít sâu một hơi. Vừa rồi cô vẫn luôn chịu đựng, trên tay thật sự rất đau.
Diệp Cẩm Tú lo lắng dùng thuốc sẽ tổn thương đến đứa nhỏ, dứt khoát chịu đau không cần thuốc.
Dưới lầu Dụ Trì Diệp ăn cơm xong liền đi làm, chỉ còn lại Dụ Lộ Lộ và Diệp Minh Châu.
"Chị vừa rồi thiếu chút nữa hại chết tôi." Dụ Lộ Lộ nhìn Diệp Minh Châu lạnh lùng nói, nếu cô thật sự đυ.ng vào Diệp Cẩm Tú thì xong rồi.
"Chị thật sự muốn tự mình đi nhặt nĩa." Diệp Minh Châu lóe ra đôi mắt to ngập nước vô tội nói.
Dụ Lộ Lộ nhìn Diệp Minh Châu như vậy, trong lòng mắng cô ta kỹ nữ tâm cơ. Cho dù cô có ngốc hơn nữa cũng biết kiểu mượn đao gϊếŧ người của cô ta.
"Hừ, đừng giả bộ ở đây nữa. Anh tôi đi rồi, chị giả bộ cho ai xem. Tôi biết chị không hy vọng đứa bé trong bụng Diệp Cẩm Tú ra đời hơn bất cứ ai. Diệp Minh Châu, chẳng lẽ chị còn muốn tôi nhắc nhở, đứa bé kia nếu sinh ra, chị hoàn toàn không có ý nghĩa gì nữa. Cho dù anh tôi không thích Diệp Cẩm Tú, đứa bé sinh ra cần phải có mẹ. Bây giờ anh tôi nói với chị chờ cô ta sinh xong sẽ cuốn xéo đi. Nhưng đến lúc đó thì sẽ nói với chị đợi đứa bé lớn một chút rồi để cô ta đi. Bởi vì đứa nhỏ mà khiến hai người lâu ngày sinh tình thì chị không còn cửa đâu." Dụ Lộ Lộ nhìn Diệp Minh Châu buồn cười nói.
Diệp Minh Châu rõ ràng cô ta nói là thật. Diệp Cẩm Tú sinh con xong liền rời đi, cô ta căn bản cũng không tin. Đến lúc đó nếu Diệp Cẩm Tú náo loạn lên sẽ chỉ bôi đen Dụ gia. Dụ gia làm sao có thể chịu đựng được chuyện như vậy xảy ra. Cách tốt nhất chính là để cho đứa bé kia không sinh ra được.
Dụ Lộ Lộ và Diệp Minh Châu muốn lợi dụng đối phương diệt trừ đứa bé trong bụng Diệp Cẩm Tú.
Diệp Cẩm Tú tận lực giảm bớt cơ hội chạm mặt hai người phụ nữ, hầu như không ra khỏi phòng. Tới gần giữa trưa, Dụ Trì Diệp lái xe trở về đón Diệp Minh Châu ra ngoài ăn cơm, Dụ Lộ Lộ cũng không biết rời đi lúc nào. Diệp Cẩm Tú nhìn bàn ăn trống rỗng, bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Cô ăn đơn giản một ít rồi trở về phòng nghỉ ngơi.
Diệp Minh Châu và Dụ Trì Diệp vì muốn thanh tĩnh mà ra ngoài ăn cơm, đủ loại ngọt ngào.
Mà Dụ Lộ Lộ lại càng không nhàn rỗi. Cô ta chính là loại phụ nữ thiếu đàn ông thì sẽ không thoải mái trong truyền thuyết. Qua một đêm ngủ ngon, cô ta cảm thấy tràn đầy tinh lực, hẹn một người đàn ông khỏe mạnh đến khách sạn, cũng không quản là ban ngày hay ban đêm, chỉ cần nổi hứng, lúc nào cũng có thể hẹn.
Huống chi mấy ngày nay cô ta chuẩn bị ở nhà Dụ Trì Diệp. Ghê tởm Diệp Cẩm Tú, buổi tối trở về ghê tởm, ban ngày tìm niềm vui, vừa vặn không có gì mâu thuẫn.
Dụ Lộ Lộ nhìn dáng vẻ thoải mái của người đàn ông dưới thân, trên mặt hiện lên một nụ cười hài lòng, lập tức dừng động tác, quyến rũ cười nhìn hắn.
"Đến lúc anh vất vả rồi." Nói xong cô ta nằm xuống giường, mặc cho người đàn ông cướp đoạt trên người.
Cô ta thích cái loại cảm giác kí©h thí©ɧ này, thật sự là quá tuyệt vời.
Hồi lâu sau, gian phòng mới an tĩnh lại. Dụ Lộ Lộ nhớ đến Diệp Minh Châu rêи ɾỉ, tối hôm qua cô ta bị tra tấn muốn hỏng rồi.
Buổi sáng ăn cơm xong cô ta vội ra ngoài. Nhớ đến sáng sớm đã chỉnh người phụ nữ Diệp Cẩm Tú kia, giờ lại có mỹ nam hầu hạ, thật là một chuyện may mắn trong đời.
Dụ Lộ Lộ nhìn người đàn ông nằm nghỉ ngơi bên cạnh, tay không quy củ lượn lờ trên người hắn, càng tùy ý trêu chọc chỗ mẫn cảm của đàn ông. Rất nhanh liền thấy được dáng vẻ muốn của hắn, lập tức xoay người ngồi trên người hắn, cô ta thích bản thân nắm giữ quyền chủ động. Người đàn ông phối hợp với Dụ Lộ Lộ, trong phòng cảnh xuân vô hạn.
Bên kia, Dụ Trì Diệp cùng Diệp Minh Châu ăn cơm xong, Dụ Trì Diệp lái xe trực tiếp đưa Diệp Minh Châu tới công ty. Nghĩ đến trong nhà bởi vì ba người phụ nữ ầm ĩ đến gà chó không yên, Dụ Trì Diệp cũng nhức đầu.
Màn đêm buông xuống, Diệp Cẩm Tú khó khăn lắm mới có một ngày thoải mái. Dụ Lộ Lộ đã sớm về tới biệt thự, thấy Diệp Cẩm Tú đang ăn cơm một mình, hừ lạnh một tiếng rồi lên lầu nghỉ ngơi.
Diệp Cẩm Tú ăn cơm xong trở lên lầu, lại thấy Dụ Lộ Lộ đang ngồi trong phòng mình.
"Sao cô lại ở đây?" Diệp Cẩm Tú rất kinh ngạc.
"Nơi này là nhà của anh trai tôi. Tôi họ Dụ, cô nói xem tại sao tôi lại ở đây? Ngược lại là người ngoài như cô, không nên chiếm lấy những thứ vốn không thuộc về mình không buông tay, như vậy chỉ là tự rước lấy nhục mà thôi." Dụ Lộ Lộ nhìn Diệp Cẩm Tú lạnh lùng châm chọc.
"Thế thì thế nào?" Trên thế giới này ngoại trừ Dụ Trì Diệp có thể tổn thương cô đau triệt nội tâm, người khác đều không thể khiến cô mất bình tĩnh.
"Cô thật đúng là không biết xấu hổ, còn hỏi tôi vậy thì thế nào? Không thế nào, tôi chỉ chờ xem kết cục thê thảm của cô mà thôi." Dụ Lộ Lộ nói xong liền tức giận ra khỏi phòng. Vốn là tìm cô ta phiền toái, kết quả chính mình bị chọc giận.