Chương 29: Không để yên cho đứa bé của cô

Diệp Cẩm Tú cảm giác vô cùng bi thương. Khi cô yêu Dụ Trì Diệp, chỉ là muốn có được tình yêu nhưng lại trở thành mục tiêu bị vạn người phỉ nhổ. Giờ đây cô buông bỏ Dụ Trì Diệp, một lòng chỉ muốn bảo vệ đứa bé trong bụng nhưng lại có nhiều người không để yên cho đứa bé của cô như vậy.

Ác ý của Diệp Minh Châu và Dụ Lộ Lộ cô hoàn toàn không để trong lòng. Khiến cô đau lòng nhất chính là thái độ của Dụ Trì Diệp. Hắn là cha ruột của đứa nhỏ, nhưng lại lạnh lùng vô tình như vậy.

Có lẽ là vì mang thai, cảm xúc dao động thật sự rất lớn. Lúc này cô thật sự đau lòng, bi thương trong lòng phóng đại không ngừng, bị chính cô phóng đại vô hạn.

Ngay cả hít thở cũng trở nên đau đớn như vậy. Chẳng lẽ cô muốn bảo vệ đứa con của mình sai rồi sao? Tại sao giống như cô đã làm chuyện ác tày trời mọi người đều đối xử với cô như vậy.

Diệp Cẩm Tú mệt mỏi quá, thật sự rất mệt mỏi. Cô dựa lưng vào cánh cửa, thân thể trượt xuống, cuối cùng ngồi phịch xuống đất.

Nước mắt lan tràn trên gương mặt. Thân thể bị thương, vết thương chung quy sẽ có một ngày tốt lên. Nhưng trong lòng bị thương thì phải trị liệu như thế nào đây?

Đêm dài đằng đẵng mà yên tĩnh. Diệp Cẩm Tú ở cạnh cửa nghe được trong hành lang mơ hồ truyền đến tiếng thở gấp, cảm giác cả người đang trong hầm băng. Cô ôm chặt lấy mình, tự an ủi, nhưng nỗi đau trong lòng càng thêm rõ ràng và đau nhức.

Cha đứa bé không quan tâm đến sống chết của nó, cùng người phụ nữ khác phiên vân phúc vũ. Cô thật sự sống thất bại như vậy sao? Diệp Cẩm Tú cũng bắt đầu hoài nghi nhân sinh. Cô tự nói với mình, vì đứa nhỏ nên vứt bỏ hết thảy cảm xúc không tốt. Nhưng cô thật sự không cách nào khống chế nỗi đau và bi ai trong lòng.

Cô đứng lên, không nghĩ chân đã tê cứng. Vịn vào tường đứng dậy, chân truyền đến từng đợt cảm giác đau đớn như kim đâm nhưng không bằng một phần vạn đáy lòng cô. Đợi chân từ từ hết tê cô mới đi về phía giường.

Một đêm không ngủ.

Buổi sáng Diệp Cẩm Tú không muốn nhìn thấy ba người bọn họ, cố ý không xuống lầu nhưng không ngờ Dụ Trì Diệp lại đá văng cửa phòng cô.

"Sao lên làm thiếu phu nhân lại quên mất thân phận của mình rồi, xuống lầu ăn cơm." Dụ Trì Diệp lạnh lùng nhìn Diệp Cẩm Tú nói.

Diệp Cẩm Tú nhìn thấy khí thế nghiêm nghị của Dụ Trì Diệp, hít sâu một hơi, xuống giường mang giày ra khỏi phòng.

Dụ Trì Diệp nhìn Diệp Cẩm Tú giống như con rối gỗ, đáy lòng hiện lên một tia cảm xúc khác thường nhưng lập tức trên mặt hiện lên một tia phẫn nộ.

"Cô bày vẻ mặt như vậy cho ai xem? Nhớ kỹ vì sao cô có thể ở đây." Dụ Trì Diệp lạnh lùng cảnh cáo Diệp Cẩm Tú xong liền xuống lầu trước.

Trong phòng ăn, Diệp Minh Châu và Dụ Lộ Lộ từng người đang ăn bữa sáng. Khi nhìn thấy Diệp Cẩm Tú đi xuống, trên mặt nở một nụ cười đắc ý.

"Anh, em muốn ở chỗ anh vài ngày." Dụ Lộ Lộ nhìn Dụ Trì Diệp mở miệng nói.

Lời nói của cô ta làm cho Diệp Cẩm Tú rất bất ngờ. Tưởng rằng buổi sáng cô ta sẽ rời đi, thật không ngờ lại muốn ở lại vài ngày. Đây không phải là rõ ràng muốn gây phiền toái cho cô sao?

"Tùy em." Dụ Trì Diệp thản nhiên nói.

"Cũng không thể tùy tiện. Có người là nữ chủ nhân nơi này, em sợ đến lúc đó anh chân trước vừa đi, liền có người đuổi em ra ngoài." Dụ Lộ Lộ châm chọc nhìn Diệp Cẩm Tú nói.

Diệp Cẩm Tú đương nhiên biết Dụ Lộ Lộ chính là nhằm vào mình. Trực tiếp đi tới bên bàn ăn ngồi xuống, an tĩnh ăn bữa sáng.

Với một số người đối không tốt với con của cô, cô phải dần dần học được mắt điếc tai ngơ, coi như tàng hình. Cô chỉ quan tâm đứa nhỏ trong bụng, muốn bảo vệ nó thật tốt.

"Ai dám!" Dụ Trì Diệp lạnh lùng nói, trong giọng nói tràn đầy lãnh ý. Dụ Lộ Lộ nghe Dụ Trì Diệp nói, ngẩng đầu nhìn Diệp Cẩm Tú khıêυ khí©h.

Diệp Minh Châu thì an tĩnh ăn cơm, thỉnh thoảng đút Dụ Trì Diệp một miếng. Mà Dụ Trì Diệp thì ôn hòa nhìn Diệp Minh Châu, cũng sẽ đút cô ta đồ ăn.

Hai người vừa mới sáng sớm đã bắt đầu show ân ái làm đau mắt Diệp Cẩm Tú.

Diệp Minh Châu chính là cố ý. Vừa rồi nghe được Dụ Lộ Lộ muốn ở lại vài ngày, nhất thời cảm thấy cao hứng. Có người phụ nữ ngu xuẩn Dụ Lộ Lộ kia ở đây, tốt nhất có thể đem đứa bé trong bụng cô ta tức giận đến sinh non, tránh bị hoài nghi là cô ta làm.

Dụ Lộ Lộ biểu hiện đã rất rõ ràng ra sự bất thiện đối với Diệp Cẩm Tú. Nếu đứa nhỏ trong bụng Diệp Cẩm Tú có sơ xuất gì, mọi người đầu tiên hoài nghi đến cũng sẽ là Dụ Lộ Lộ.

Và cô sẽ biến cô ta thành kẻ chết thay.

Diệp Minh Châu tính toán trong mắt lại bị Diệp Cẩm Tú thấy được. Diệp Cẩm Tú biết Diệp Minh Châu lại đang tính kế cô.

Xem ra cô càng phải cẩn thận hơn. Đứa bé của cô gây trở ngại đến việc Diệp Minh Châu và Dụ Trì Diệp hai người ở cùng một chỗ, cô ta làm sao có thể dễ dàng tha cho đứa bé của cô sinh ra đây.

Diệp Cẩm Tú an tĩnh ăn cơm, tận lực làm cho mình không có cảm giác tồn tại. Nhưng có vài người vẫn không buông tha cô. Dụ Lộ Lộ nhìn bộ dáng yên tĩnh của Diệp Cẩm Tú, tức giận không chỗ phát tiết.

"Diệp Cẩm Tú cô thật đúng là biết giả bộ. Tôi mới chỉ nói cô vài câu, cô đã thái độ ra mặt. Cô thật sự là đã quên mình ở trong nhà ai rồi." Dụ Lộ Lộ chính là cố ý bới móc. Cô ra chính là muốn khơi mào cơn tức giận trong lòng Dụ Trì Diệp, sau đó để Dụ Trì Diệp chỉnh Diệp Cẩm Tú.

Trên thế giới này còn có nỗi đau nào có thể đau hơn bị người đàn ông mình yêu tổn thương đây.

"Tôi ăn xong rồi, thứ lỗi không tiếp." Diệp Cẩm Tú nói xong đứng dậy muốn rời đi.

Vừa lúc đó, cái nĩa trong tay Diệp Minh Châu rơi xuống đất.

"Ai cho cô đi." Dụ Trì Diệp lên tiếng khiến Diệp Cẩm Tú dừng bước. Dụ Lộ Lộ lại nhìn Diệp Cẩm Tú với tâm trạng xem kịch vui.

"Còn có việc?" Diệp Cẩm Tú quay đầu nhìn Dụ Trì Diệp, trong mắt lạnh nhạt.

"Nhặt nĩa lên." Dụ Trì Diệp ra lệnh.

Diệp Cẩm Tú thật không ngờ Dụ Trì Diệp gọi mình lại chính là vì nhặt nĩa cho Diệp Minh Châu. Nghĩ đến lời hắn nói lúc trước, Diệp Cẩm Tú nhẹ nhàng vuốt bụng, xoay người.

Vì đứa bé, cô nhịn.

Diệp Cẩm Tú đi tới bên cạnh Diệp Minh Châu. Dụ Lộ Lộ không có ý tốt đứng lên, đứng ở bên cạnh Diệp Minh Châu, nhìn bộ dáng Diệp Cẩm Tú ngồi xổm xuống nhặt nĩa.

Diệp Minh Châu thấy Dụ Lộ Lộ bên cạnh mình, vội vàng đứng lên.

"Cẩm Tú, không..." Hành động của Diệp Minh Châu khiến Dụ Lộ Lộ ở bên cạnh mất thăng bằng, dưới chân hướng Diệp Cẩm Tú đi tới.

Dụ Lộ Lộ đương nhiên biết nếu cô ta làm tổn thương đứa nhỏ trong bụng Diệp Cẩm Tú như vậy Dụ mẫu trở về nhất định sẽ không có quả ngon ngọt gì cho cô ta ăn. Dụ Lộ Lộ khống chế thân thể nhưng đôi giày cao gót đế dày trên chân cô ta lại giẫm lên tay Diệp Cẩm Tú.

Một cơn đau đớn thấu tim truyền đến.

Diệp Cẩm Tú cắn răng không cho mình phát ra bất kỳ âm thanh nào. Cô vội vàng đứng lên, đem nĩa đặt ở trước mặt Diệp Minh Châu rồi rời đi.

Dụ Trì Diệp nhìn bộ dạng im lặng của Diệp Cẩm Tú, ánh mắt ngưng trọng.

"Diệp, em chỉ là không muốn làm phiền Cẩm Tú, em ..." Diệp Minh Châu muốn giải thích hành động đột ngột vừa rồi của mình.

"Không cần giải thích, anh tin em." Diệp Cẩm Tú vừa mới đi tới bậc thang, nghe tiếng Dụ Trì Diệp nói phía sau, trái tim hoàn toàn tan nát.