Dụ Trì Diệp thay quần áo xong chuẩn bị đến công ty. Lúc đi qua phòng Diệp Cẩm Tú thấy cửa vẫn mở như cũ, mà Diệp Cẩm Tú đứng dưới ánh mặt trời để lại cho hắn một bóng lưng âm u.Bóng lưng kia khiến cho hắn dừng chân, quen thuộc nhưng lại lộ ra cảm giác khác thường, làm hắn lúc nhất thời không thể rời mắt.
Nhớ đến lời Diệp Minh Châu nói Diệp Cẩm Tú uy hϊếp cô ta rời khỏi hắn, lạnh lẽo trong mắt hiện lên, xoay người xuống lầu.
Diệp Cẩm Tú nhìn chiếc xe Dụ Trì Diệp rời đi, ánh mắt thâm tình dõi theo. Chỉ là hắn chưa bao giờ nhìn thấy, chỉ cho rằng cô là một người phụ nữ có tâm cơ.
……
Dụ Trì Diệp tan tầm trực tiếp lái xe đi tìm Diệp Minh Châu.
Trong nhà hàng Pháp, Diệp Minh Châu nhìn ánh sao lấp lánh trong mắt Dụ Trì Diệp, Dụ Trì Diệp nhìn vẻ thâm tình trong mắt Diệp Minh Châu, trong lòng ấm áp, trên mặt càng mang theo nụ cười cưng chiều.
“Diệp, em rất vui, thật sự rất hạnh phúc.” Diệp Minh Châu uống hết ly này đến ly khác, mượn rượu nói ra thâm tình với Dụ Trì Diệp.
Dụ Trì Diệp lẳng lặng nghe. Trong khoảng thời gian bọn họ bị chia cách, hắn biết cô ta nhất định chịu đựng rất nhiều uất ức, càng thêm hận Diệp Cẩm Tú.
“Diệp, em rất nhớ anh. Anh có thể cảm nhận được sự đau khổ mà khi chỉ có ở trong mộng mới có thể gặp anh không? May mắn anh vẫn còn nói yêu em, thật tốt.” Diệp Minh Châu nói xong mơ màng buồn ngủ, chớp mắt đã có giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống.
Nghe những lời bộc bạch của cô ta Dụ Trì Diệp cũng không có ngắt lời. Mỗi một câu nói của cô ta thật giống như một con dao nhỏ đâm sâu vào trái tim hắn khiến cho hắn đau đến không thở nổi. Khi cô ta rời đi, trái tim hắn cũng rất đau, sao hắn có thể không hiểu nỗi đau của cô ta chứ.
“Diệp, chúng ta đừng tách ra nữa được không? Em thật sự rất yêu anh.” Diệp Minh Châu mê mang nhìn Dụ Trì Diệp. Cô ta biết rõ làm thế nào để một người đàn ông đau lòng, hơn thế cô ta càng hiểu rõ điểm yếu của Dụ Trì Diệp.
Diệp Minh Châu nói xong liền gục xuống mặt bàn. Dụ Trì Diệp nhìn Diệp Minh Châu say rượu, ánh mắt ôn nhu.
“Minh Châu, em yên tâm, anh sẽ cho em một tương lai tốt đẹp.” Dụ Trì Diệp nói xong đứng dậy đi tới bên cạnh Dạ Minh Châu, gọi nhân viên phục vụ thanh toán rồi bế cô ta rời khỏi nhà hàng.
Nằm trong lòng hắn, Diệp Minh Châu cười nhàn nhạt, tất cả đều nằm trong dự tính của cô ta.
Dụ Trì Diệp lái xe đưa Diệp Minh Châu về biệt thự. Diệp Cẩm Tú ăn cơm xong ngồi trong phòng khách xem ti vi thì thấy Dụ Trì Diệp bế Diệp Minh Châu say khướt trở về. Diệp Cẩm Tú nhìn dáng vẻ cẩn thận của Dụ Trì Diệp, đáy lòng chua xót.
“Cô tốt nhất quản lý tốt miệng của mình, bằng không cẩn thận đứa con của cô.” Dụ Trì Diệp uy hϊếp Diệp Cẩm Tú tốt nhất không nên nói lung tung, hắn quá rõ ràng tầm quan trọng của đứa nhỏ này đối với Diệp Cẩm Tú. Cho dù hắn biết mình như vậy rất đê tiện vô tình, nhưng đây cũng là cách tốt nhất để cô im miệng.
Diệp Cẩm Tú nhìn Dụ Trì Diệp ôm Diệp Minh Châu lên lầu, đáy lòng bi thương.
Kết quả luôn là như vậy. Cô cho rằng đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhưng mỗi lần nhìn thấy hai người bọn họ thân mật ở cùng một chỗ, tim cô sao lại vẫn đau như vậy!
Mà hắn lại dùng đứa nhỏ uy hϊếp cô. Cô nhắm mắt lại, nước mắt theo gò má rơi xuống. Hắn chỉ nhìn thấy Diệp Minh Châu yêu dấu chịu ủy khuất chứ chưa từng nhìn thấy cô đau thấu tâm can.
Dụ Trì Diệp bế Diệp Minh Châu vào trong phòng. Ngay lúc hắn nhẹ nhàng đặt cô ta xuống giường, hai tay cô ta lập tức ôm lấy cổ Dụ Trì Diệp.
“Diệp, đừng rời khỏi em.” Vừa nói nước mắt vừa chảy xuống. Từng giọt óng ánh trong suốt làm đau lòng Dụ Trì Diệp.
Diệp Minh Châu mơ màng nhìn Dụ Trì Diệp, chủ động hôn lên môi hắn. Diệp Minh Châu vốn dĩ không say. Cô ta chẳng qua mượn rượu muốn làm cho Dụ Trì Diệp đau lòng, càng là vì để cho Diệp Cẩm Tú thấy rõ địa vị của mình, không nên si tâm vọng tưởng.
Cô ta đã sớm đoán được Dụ Trì Diệp sẽ đưa cô ta về biệt thự, tất cả đều là cô ta tính toán tốt.
Dụ Trì Diệp chịu không nổi sự quyến rũ của Diệp Minh Châu. Du͙© vọиɠ cuồn cuộn trong cơ thể, hắn mặc kệ cửa chưa đóng kỹ đã gấp gáp bắt đầu xé rách quần áo của Diệp Minh Châu.
Trong phòng kêu rên liên tục, Diệp Minh Châu càng cố ý kêu rất lớn tiếng, Diệp Cẩm Tú ở lầu một nghe rất rõ ràng. Diệp Cẩm Tú cười chua chát, lên lầu nghỉ ngơi. Lúc đi qua phòng Dụ Trì Diệp, qua khe cửa thấy được hai người quấn quít chặt chẽ trong phòng. Diệp Minh Châu vừa quay đầu đã thấy dáng vẻ đau khổ của Diệp Cẩm Tú, nở nụ cười đắc ý. Diệp Cẩm Tú muốn rời đi thì Diệp Minh Châu đã mở miệng.
“Diệp, sao anh không đóng cửa?” Diệp Minh Châu mê mang nhìn Dụ Trì Diệp. Dụ Trì Diệp nhìn dáng vẻ mềm mại của cô ta không nhịn được đâm mạnh một cái. Diệp Minh Châu nói xong hắn quay đầu nhìn về phía cửa thấy Diệp Cẩm Tú đứng ở đó còn chưa kịp rời đi.
Dụ Trì Diệp tỏ vẻ chán ghét, hắn lấy chăn đắp lên người Diệp Minh Châu, nhìn cửa lạnh lùng quát.
Diệp Cẩm Tú trào phúng nhìn Diệp Minh Châu trên giường, có ý tốt đóng cửa lại cho hai người.
Cô thừa biết tất cả đây đều là Diệp Minh Châu lên kế hoạch. Nụ cười khıêυ khí©h vừa rồi của cô ta đã không còn kí©h thí©ɧ nổi nửa điểm gợn sóng trong lòng cô. Nhưng tiếng “Cút.” kia của Dụ Trì Diệp lại làm cho cô nháy mắt rơi vào địa ngục vạn kiếp bất phục.
Diệp Minh Châu muốn Diệp Cẩm Tú đau khổ, tốt nhất là ngay cả đứa bé kia cũng bị sảy. Đến lúc đó người phụ nữ Diệp Cẩm Tú kia cùng Dụ Trì Diệp không còn liên quan gì nữa, cô ta cũng không cần trăm phương ngàn kế muốn diệt trừ cô như vậy.
Dụ Trì Diệp hoàn toàn đắm chìm trong tìиɧ ɖu͙© căn bản không phát hiện ra sự đắc ý trong mắt người phụ nữ dưới thân.
Diệp Cẩm Tú về tới trong phòng đóng cửa lại nhưng vẫn có thể nghe được tiếng rêи ɾỉ ra sức của Diệp Minh Châu, Diệp Cẩm Tú khinh thường cười, kỹ nữ cũng chỉ như vậy thôi. Diệp Minh Châu vì để cho cô đau khổ mà cố ý để cho cô nhìn thấy bọn họ làʍ t̠ìиɦ cùng nhau, thật đúng là bất chấp tất cả. Cô không biết nên cười nhạo Diệp Minh Châu không từ thủ đoạn hay là nên vì mình mà cảm thấy bi ai.
Cô nằm ở trên giường cũng không ngủ được nên đứng dậy đi tới trước cửa sổ nhìn ánh trăng bên ngoài. Màn đêm mát lạnh, cô sợ bị cảm, khoác thêm một chiếc áo bên ngoài.
Tiếng Diệp Minh Châu thở gấp vọng đến, cô không muốn nghe cũng bị ép nghe. Giờ đây Diệp Minh Châu vào biệt thự ở, tiểu tam từng bước tiến tới, cô sống cũng thật là rất thất bại.
Nhưng chỉ cần không làm hại đến con của cô, vậy thì mặc kệ bọn họ đi.
Cuộc hôn nhân hữu danh vô thực giữa cô và Dụ Trì Diệp cô đã chịu đủ rồi. Sau khi nhìn thấy một mặt tuyệt tình của hắn, tâm đã chết, cô hy vọng Diệp Minh Châu có thể hiểu được cô không có ý tranh giành gì với cô ta. Chỉ muốn an tĩnh đem đứa bé sinh ra. Nhưng Diệp Minh Châu sẽ hào phóng để cho đứa con của cô với hắn chào đời sao?
Nhớ đến thái độ lạnh lùng của Dụ Trì Diệp đối với mình, hơn nửa là nhận được nhờ cô ta. Hiện tại cô đã không còn muốn đi tìm hiểu những điều này nữa rồi. Tại thời điểm cô quyết định buông bỏ thì tất cả đều trở nên không có ý nghĩa gì.