Chương 20: Ngốc

Diệp Cẩm Tú lắc đầu, cô quả thật không tìm được......"Ha ha, ngốc, đi theo anh. Hôm nay chúng ta không làm gì hết, chỉ có duy nhất một nhiệm vụ!" Dụ Phi Trạch sủng nịch nhéo hai má Diệp Cẩm Tú.

Diệp Cẩm Tú ngạc nhiên hỏi: “Nhiệm vụ gì?”

Dụ Phi Trạch bỗng đưa tay về phía Diệp Cẩm Tú, giống như một thân sĩ người Anh: "Không biết Diệp Cẩm Tú tiểu thư có thể nể mặt hoàn thành nhiệm vụ này không?"

Cẩm Tú giật mình, không biết nên nắm lấy bàn tay ấy hay không. Kết quả Dụ Phi Trạch đã bá vương ngạnh thượng cung.

"Được, nhiệm vụ hôm nay của chúng ta chính là làm cho Diệp Cẩm Tú tiểu thư cười thật vui vẻ, cười đến khi có hai nếp nhăn coi như hoàn thành nhiệm vụ."

“Đây là nhiệm vụ quỷ quái gì thế.”

Diệp Cẩm Tú vốn định từ chối, lại bị Dụ Phi Trạch nắm chặt tay, căn bản là tránh không thoát, dứt khoát chạy theo anh. Hai người mười ngón tay đan vào nhau, chạy trong Trúc Giang rải đầy ánh mặt trời, tùy ý mà lại vui sướиɠ.

Dụ Phi Trạch vừa chạy vừa hỏi: “Cẩm Tú tiểu thư, tâm tình hiện tại đã tốt hơn chút nào chưa?”

Diệp Cẩm Tú trả lời: “Khá hơn một chút.”

Hai người hét to giống như kẻ ngốc kéo đến ánh mắt nghị luận của người xung quanh. Lúc đông người, hai người duy trì vẻ nghiêm túc. Lúc ít người, liền nổi điên hô, hô đến mệt mỏi tiếng cũng có chút khàn khàn mới tìm một chỗ nghỉ ngơi.

“Có vui không?”

Diệp Cẩm Tú trực tiếp trả lời: “Mệt.”

Có điều phương pháp này quả thực rất tốt. Cảm giác mù mịt lo lắng đọng lại trong lòng, thông qua la hét đã được phóng thích toàn bộ ra ngoài. Hiện tại trong lòng thật nhẹ nhàng.

“Được đó. Em bây giờ đã tiến bộ không ít rồi.”

Diệp Cẩm Tú ngạc nhiên: “Ở đâu?”

“Em nói mệt, vậy chứng minh trong lòng em chưa bị cảm xúc đánh bại hoàn toàn.”

Dụ Phi Trạch nói cũng có chút đạo lý, Diệp Cẩm Tú nghĩ, có lẽ là mình quá tích cực rồi sao?

Có điều, hiện tại cô cũng không muốn suy nghĩ vấn đề này. Nếu thả lỏng, vậy nên thoải mái tận hưởng một ngày. Dù sao hiện tại cô chính là phụ nữ có thai.

Nói không chừng….

Cách đó mười mét, trên một chiếc xe bảo mẫu màu đen, một đôi mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm hai người đã lâu.

Người đàn ông ngồi ở ghế sau xe đan chéo hai chân, lạnh lùng nói: "A, chơi cũng không tệ."

Người phụ nữ tâm cơ này luôn miệng nói mình yêu cục cưng trong bụng, đi theo người đàn ông khác nắm tay chạy thế kia gọi là yêu sao?

Ánh mắt đột nhiên lạnh lẽo vô cùng. Lão Trương ngồi ở ghế lái cẩn thận hỏi: "Thiếu gia, xe dừng ở đây sao?"

“Dừng.” Nói xong hắn bước đôi chân dài từ trên xe xuống.

Hắn tìm cô ba ngày, người phụ nữ này không biết tự mình ngoan ngoãn về nhà, nhất định muốn chơi trốn tìm như vậy?

Sau khi thấy hình ảnh vừa rồi, Dụ Trì Diệp bắt đầu hoài nghi, hắn rốt cuộc có địa vị gì trong lòng Diệp Cẩm Tú. Trước kia Diệp Cẩm Tú ngày ngày ở bên cạnh hắn mong chờ một chút tình yêu, tuy rằng rất phiền nhưng lại đáng yêu kia đâu rồi?

Hắn vừa đi vừa nới lỏng cà vạt, trực tiếp đi về phía hai người kia. Nhưng đi được nửa đường, điện thoại bên hông liền vang lên. Hắn dừng lại, suy nghĩ một lúc, vẫn là nghe máy.

"Minh Châu."

Diệp Minh Châu nghe thấy giọng Dụ Trì Diệp vội vàng hỏi: "Diệp, bây giờ anh đang ở đâu?"

Dụ Trì Diệp nhìn bốn phía xung quanh: "Văn phòng."

"Vẫn đang bận sao, hôm nay có thời gian qua chỗ em không?" Diệp Minh Châu nói thẳng.

"Được, buổi tối tới tìm em."

Dụ Trì Diệp ngay cả một câu tạm biệt cũng không nói, trực tiếp cúp điện thoại. Bởi hai người kia không biết đã đi nơi nào, biến mất khỏi tầm mắt! Đi theo con đường bọn họ vừa đi, hắn tiếp tục đi về phía trước một lúc, cũng không hề phát hiện ra đây rõ ràng là mất dấu. Hôm nay là chủ nhật, trên đường phố không quá nhiều người. Có điều không sao, chỉ cần tìm được Diệp Cẩm Tú, chứng minh cô không dám chạy trốn là được rồi. Dụ Trì Diệp xoay người, quay trở lại trong xe.

Diệp Cẩm Tú bị Dụ Phi Trạch dùng sức trực tiếp chống lên tường. Tươi cười treo trên khóe miệng còn chưa hạ xuống, nhìn Dụ Phi Trạch có chút hoảng loạn, hoài nghi hỏi: "Làm sao vậy?"

"Không sao, anh muốn làm ảo thuật cho em..." Dụ Phi Trạch dư quang nhìn chằm chằm xe của Dụ Trì Diệp, một bên phân tán sự chú ý của Diệp Cẩm Tú. Anh thật sự có chút tham lam, biết rõ cô không thuộc về anh nhưng vẫn muốn có được. Cho dù chỉ là một ngày cũng tốt…

Diệp Cẩm Tú nhìn Dụ Phi Trạch, che miệng cười nói: "Anh còn có thể làm ảo thuật ư? Anh biết biến cái gì? Mau biến một cái cho em xem."

Dụ Phi Trạch nào biết biến ảo thuật gì, chẳng qua là không muốn tâm tình Diệp Cẩm Tú vừa mới tốt lên lại bị Dụ Trì Diệp phá hỏng nên mới nói vậy. Nhưng nhìn ánh mắt chờ mong của Diệp Cẩm Tú, anh lại không muốn làm Cẩm Tú thất vọng. Kết quả là, anh xòe hai tay đặt dưới cằm, nhìn Cẩm Tú rạng rỡ cười nói: "Hoa…. biến...... có giống hay không."

"Haha, trông ngốc quá."

Trên môi Cẩm Tú tràn đầy ý cười, cô vừa rồi thiếu chút nữa đã bị Dụ Phi Trạch lừa. Anh làm gì biết ảo thuật chứ….

Cô luôn cảm thấy Dụ Phi Trạch đứng ở trước mặt mình thần thái rất giống Dụ Trì Diệp, ý cười nở rộ ở khóe môi trong nháy mắt thu liễm lại. Nếu đã định trước là hai đường thẳng song song ngược hướng nhau, vậy thì cô càng phải nhẫn tâm quên đi.

Dụ Phi Trạch vẫn luôn yên lặng chú ý biểu tình của Cẩm Tú. Mỗi một vẻ hỉ nộ ái ố, anh đều có thể nhìn thấu ngụy trang của cô, một giây trước tươi cười là từ trong lòng mà ra, một giây này buồn cũng vậy. Không cần hỏi cũng biết, cô ấy có lẽ lại nghĩ đến Dụ Trì Diệp. Dụ Phi Trạch có chút chán nản, nhưng nhìn Cẩm Tú, vẫn là nén lại. Đảo mắt nhìn bốn phía, chiếc xe kia đã biến mất, lúc này mới dám để Cẩm Tú lộ ra tầm nhìn rộng lớn.

"Cẩm Tú, chúng ta qua bên kia xem thử đi? Bên đó đều là đồ ăn ngon thôi."

Theo hướng ngón tay của Dụ Phi Trạch, Diệp Cẩm Tú lắc đầu: "Em sợ không tốt cho đứa bé, chúng ta trở về ăn đi."

Anh ừm một tiếng, nhất thời cao hứng, quên mất chuyện cô còn đang mang thai. Hai người chơi đến chạng vạng mới trở lại nhà trọ.

Bà chủ nhìn thấy hai người thì rất nhiệt tình, cảm khái nói: "Cặp đôi đang yêu thật tốt nha, muốn đi đâu trực tiếp liền đi đó, không giống như mấy người đã kết hôn chúng ta, ở một chỗ suốt ngày đến chán ngấy rồi. Thật hâm mộ hai người, khiến ta nhớ tới lúc còn trẻ.

"Chúng ta không phải…" Diệp Cẩm Tú tiến lên một bước muốn giải thích, lại bị Dụ Phi Trạch cắt ngang "Chúng ta không phải... đói bụng sao?" Anh quay về phía bà chủ hỏi: "Đại mỹ nữ, bây giờ có còn gì ăn không?"

"Có chứ, có chứ. Đợi một lát, hiện tại liền đi chuẩn bị cho hai người."

Nhìn bà chủ đi vào phòng bếp, Dụ Phi Trạch ghé sát vào bên cạnh Diệp Cẩm Tú thấp giọng trêu chọc nói: "Tiểu Cẩm Tú của chúng ta cần gì phải phân rõ quan hệ như vậy, để cho bạn trai giả này thực hiện đầy đủ bổn phận một chút cũng không được à..."