“Minh Châu, em biết không, bây giờ anh muốn làm em hơn bất cứ lúc nào khác.”Diệp Minh Châu giật mình một chút, khóe miệng chợt nở một nụ cười, một lần nữa lại ghé vào bờ vai của hắn: “Vậy thì tới đây, sớm muộn anh cũng sẽ cưới em. Diệp, có đúng không?”
Dụ Trì Diệp nghiêm túc gật đầu: “Đương nhiên.”
“Vậy bây giờ anh…” Cô ta vừa nói vừa cởi từng chút quần áo của mình ra: “... không muốn em sao?”
Dụ Trì Diệp thừa nhận điều này đối với hắn rất hấp dẫn. Nhưng hiện tại hắn hoàn toàn không có hứng thú. Toàn bộ tâm tình tốt đẹp đều bị hình ảnh nữ nhân đột nhiên xuất hiện kia phá hỏng!
“Cho anh một chút thời gian, anh có chút việc phải làm. Minh Châu, lát nữa anh sẽ bảo quản gia đưa em về.”
Hắn nói xong liền xoay người rời khỏi phòng.
“Cạch” một tiếng ngăn chặn tất cả hy vọng xa vời của Diệp Minh Châu.
Hắn cứ như vậy đi rồi?
Trong mắt Diệp Minh Châu hiện lên hận ý nồng đậm. Nhìn thân ảnh hắn rời đi, ngón tay gắt gao kéo ga giường, nghiến răng nghiến lợi gằn tên một người: “Diệp Cẩm Tú!”
Ba ngày sau, lại là một buổi sáng sớm.
Diệp Cẩm Tú vẫn dậy sớm như trước, sau đó đến bờ sông của tiểu trấn Trúc Giang ngồi một lát. Nhưng hôm nay cô vừa từ nhà trọ bước ra liền nhìn thấy một chiếc Mulsanne màu đen dừng trước cửa. Cửa sổ xe dần dần hạ xuống, là khuôn mặt của một người đàn ông.
Dụ Phi Trạch.
“Anh…sao lại tìm được nơi này?” Cẩm Tú nghi hoặc hỏi.
Cô cho rằng mình đã giấu rất bí mật, sao anh còn tìm đến.
“Anh tìm được người tài xế taxi đưa em đi, liền biết em đến đây.” Ý cười ôn hòa của Dụ Phi Trạch có thể so với ánh mặt trời buổi sáng sớm, làm cho trong lòng Diệp Cẩm Tú có một khoảnh khắc thỏa mãn cùng cảm động.
Người đàn ông kia bây giờ có lẽ còn đang dính lấy Diệp Minh Châu đi?
Ánh mắt âm u, Dụ Phi Trạch đã từ trong Mulsanne đi ra: “Cẩm Tú, anh đã từng nói nếu em muốn rời đi, anh bất cứ lúc nào cũng có thể…”
“Em không có muốn rời đi, chỉ là tự nhiên muốn đến nông thôn ở một thời gian mà thôi. Qua một đoạn thời gian nữa em sẽ trở về mà.” Cẩm Tú xoay người đường hoàng mỉm cười.
Dụ Phi Trạch đã hiểu cô có ý gì, thức thời không nhắc lại.
Hai người vai kề vai đi tới bờ sông, tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống.
Dụ Phi Trạch nói với Cẩm Tú Dụ mẫu và Dụ phụ đã đi Mỹ, Diệp Cẩm Tú ồ một tiếng, không muốn nhắc nhiều đến những việc vặt trong gia đình này. Dù sao đi ra ngoài chính là vì giải sầu. Những chuyện không thoải mái này có thể không nhắc tới thì vẫn là không nên đề cập tới thì hơn.
Hai người ngồi bên bờ sông lúng túng một lúc. Diệp Cẩm Tú vẫn luôn ngắm phong cảnh, còn Dụ Phi Trạch thì nhìn cô. Anh rất muốn nói cho cô biết, lần trước nhìn thấy vành mắt cô đỏ, đã rất muốn ôm cô vào lòng, không cho phép bất luận kẻ nào ức hϊếp cô dù chỉ một chút!
“Phi Trạch, lúc nhỏ em từng được nghe kể về một truyền thuyết nói người sau khi chết đi thì sẽ đến một không gian khác. Anh nói xem nơi đó có giống nơi này của chúng ta không? Hoặc là nói sẽ có một “em” khác sao?”
Dụ Phi Trạch trầm ngâm một chút, đáy mắt Cẩm Tú rõ ràng hiện lên một tia bi thương, anh cẩn thận hỏi: “Nếu như em nhìn thấy “em” ở một thế giới khác, em muốn làm gì nhất?”
Diệp Cẩm Tú hít sâu một hơi, chợt thở phào nhẹ nhõm ra ngoài: "Nếu như em phiên bản khác của mình, em sẽ đem toàn bộ may mắn của đời này cho cô ấy, để cô ấy có thể yêu người mà cô ấy yêu, làm những điều cô ấy muốn làm. Hy vọng cô ấy có thể như ba chữ Diệp Cẩm Tú, một đời an nhiên tươi đẹp!”
Dụ Phi Trạch có thể cảm nhận được sự thương tâm và thất vọng của Diệp Cẩm Tú. Diệp Minh Châu thân là chị ruột của cô, không lựa chọn chúc mừng em gái tân hôn vui vẻ mà là chạy đến chen chân vào hôn nhân của cô, quả thực rất đáng giận! Anh muốn dành tất cả sự quan tâm, lo lắng cho Diệp Cẩm Tú nhưng cô hết lần này đến lần khác lại cách xa anh cả nghìn dặm.
Bên trên sông, một ông lão đội nón tơi lướt chiếc thuyền đầu tiên rẽ sương mù buổi sáng sớm lơ lửng trên mặt sông. Dụ Phi Trạch theo ánh mắt Diệp Cẩm Tú nhìn về phía xa xăm, hai người im lặng hồi lâu, không ai nói gì. Anh biết, có lẽ trong khoảng thời gian này cô đã có quá nhiều áp lực. Không quấy rầy, chỉ cần lẳng lặng làm bạn như vậy là tốt rồi.
Qua một giờ, Diệp Cẩm Tú đứng dậy. Trong lúc hoảng hốt nhìn thấy Dụ Phi Trạch ở bên cạnh mình, giật mình, thiếu chút nữa ngã xuống từ trên cầu còn chưa kịp lắp hàng rào bảo vệ. Dụ Phi Trạch thuận thế kéo cánh tay cô, dùng sức ôm cô vào lòng mình.
"Cẩn thận một chút."
Lời ân cần vừa nói ra, hốc mắt Diệp Cẩm Tú lại hiện lên một tầng hơi nước trong suốt.
"Không sao. Phi Trạch, em biết em không giấu được anh, đừng nói cho Dụ Trì Diệp biết em ở đâu được không?"
"Được, anh không nói."
Dụ Phi Trạch nhìn dáng vẻ cầu xin của Diệp Cẩm Tú lại càng thêm đau lòng, trong lòng đã hận Dụ Trì Diệp đến thấu xương, sao còn có thể bán đứng Cẩm Tú. Cô đưa Phi Trạch về phòng trọ mình thuê. Hai người ăn một chút điểm tâm, Diệp Cẩm Tú không cẩn thận để chút nước sốt dính trên khóe miệng. Dụ Phi Trạch ôn nhu giúp cô lau đi. Diệp Cẩm Tú cũng đã ở đây mấy ngày rồi, bà chủ rất có ấn tượng với cô gái nhỏ an tĩnh này, không chỉ bởi vì cô xinh đẹp, mà còn bởi vì cô luôn nhìn về một hướng mà thẫn thờ. Bà cảm giác, Không biết cô gái nhỏ này đã trải qua chuyện gì khiến cho cô tuyệt vọng, bà cảm giác cô tới đây là để giải tỏa. Chỉ là nhìn chàng trai đẹp trai lại ôn nhu kia đối với cô gái tốt như vậy, thật sự càng không hiểu vì sao. Sau khi từ trên tầng đi xuống, bà chủ cười chào Cẩm Tú: "Bạn trai cô chu đáo đó."
Khăn giấy trong tay Dụ Phi Trạch dừng lại giữa không trung, trong lòng không cần phải nói cũng biết đã nở hoa rực rỡ, nụ cười trên khóe miệng xán lạn. Diệp Cẩm Tú đang chuẩn bị giải thích rõ quan hệ của hai người với bà chủ, Dụ Phi Trạch đã giúp cô gắp thêm một miếng thịt: "Em đang thiếu máu, ăn nhiều một chút."
Sự dịu dàng của anh khiến cô có một khắc muốn luân hãm. Thứ cô muốn tìm ở Dụ Trì Diệp không phải là sự ỷ lại và dịu dàng này sao? Tại sao bây giờ có người không nỡ rời bỏ mình, cô ngược lại lại chọn lùi về phía sau......
Tầm mắt đang từng chút từng chút từ mờ ảo biến thành kiên định. Cô nhìn Dụ Phi Trạch cưng chiều mình đến cực điểm, rất thích cảm giác này. Chỉ là tại sao cô lại không thể yêu anh? Người đàn ông này, rốt cuộc kém chỗ nào? So với Dụ Trì Diệp tốt gấp trăm lần, vì sao lại không có cảm giác động tâm chứ?
Dụ Phi Trạch nhìn đôi mắt Diệp Cẩm Tú dần dần ướŧ áŧ, vội vàng phất phất tay, muốn kéo lại suy nghĩ của cô: "Cẩm Tú, chuyện không vui thì đừng nghĩ nữa, anh sẽ luôn ở bên em mà. Em ăn no chưa?"
Anh cười rộ lên rất ấm áp, khiến Diệp Cẩm Tú rất muốn ỷ lại.
Thành thật gật đầu, Diệp Cẩm Tú đã bị Dụ Phi Trạch kéo đứng dậy ra ngoài nhà trọ: "Cẩm Tú, trước khi đến anh đã tìm hiểu kỹ hướng dẫn rồi. Nhìn dáng vẻ này của em, nhất định là chưa tìm được chỗ nào thú vị ở Trúc Giang đúng chứ?"