Chương 18: Ý trung nhân

Editor: Mê Mê

Giang Diệu cảm thấy bản thân mình chẳng khác gì con gà con mới sinh, cứ thể để mặc Lục Lưu ôm đến

trên

yên ngựa.

Có lẽ

đã



một

vài lần tiếp xúc với nhau nên nàng hiểu được Lục Lưu mặc dù lạnh lùng nhưng đối với nàng

không

có ác ý nên theo bản năng liền

không

sinh ra

sự

phản kháng. Cho đến khi Lục Lưu thúc ngựa chạy

đi

thì

Giang Diệu mới có ý thức, nàng mở đôi mắt to tròn trong veo nhìn chằm chằm gương mặt góc cạnh của

hắn. Nàng vẫn

không

thể đoán được ý đồ của Lục Lưu là gì, chỉ có thể trầm ngâm dựa vào l*иg ngực vững chắc của

hắn, lại quay đầu nhìn về phía sau

thì

thấy tam ca của nàng

đang

bị Lục Hà giữ lại.

Đôi mắt Giang Thừa Ngạn rực lửa, nhìn muội muội bị tên hỗn đãn bắt

đi

nhưng

không

thể làm gì được.

Giang Diệu có ba vị ca ca, trong số đó, Giang Thừa Ngạn là người có tuổi

nhỏ

nhất, lại là người có suy nghĩ đơn giản và dễ bị kích động nhất, với tính tình như vậy

thì

làm sao có thể đấu lại được

một

Lục Lưu vừa gian manh vừa xảo trá? Giang Diệu nhìn tam ca của mình

đang

gấp đến độ nhảy choai choai

thì

cảm thấy rất tức giận, nàng quay đầu nhìn Lục Lưu

đang

yên lặng phi ngựa, gằn từng tiếng: “ Ta muốn ta ca”. Nàng cố gắng dùng

một

thái độ cứng rắn để tỏ



sự

bất mãn của mình nhưng thanh

âm

của

một

tiểu nữ oa sáu tuổi vang lên lại chẳng khác gì

đang

nũng nịu, lại thêm gương mặt bé con trắng nõn phấn nộn, lời

nói

ra đến nửa điểm uy hϊếp cũng đều

không

có.

Lục Lưu chỉ lặng lẽ nhìn bé

gái

trong l*иg ngực của mình

một

cái.

Giang Diệu hơi mím môi hồng, tay

nhỏ

nắm chặt lấy mép áo, đôi lông mày thanh tú cũng cau chặt lại.

hắn

nhìn nàng, nàng cũng thẳng thừng trừng mắt nhìn lại

hắn,

một

chút sợ hãi cũng

không

có.

Lục Lưu ngắm tiểu



nương sáu tuổi

đang

ngước mắt nhìn mình, hơi khép mi mắt, sau đó

hắn

dừng ngựa lại, hai tay đem cả thân hình mũm mĩm của Giang Diệu xoay ngược lại để nàng có thể đối diện với

hắn. Lục Lưu vươn bàn tay thon dài lên xoanhẹ

gò má của Giang Diệu, lại cúi đầu tỉ mỉ đánh giá nàng. Giang Diệu có

một

khuôn mặt

nhỏ

nhắn hơi nhiều thịt, sờ vào mềm mềm rất thoải mái, khi đôi má bánh bao bị Lục Lưu chạm vào

thì

thịt

trên

má liền bị lún xuống, trông rất đáng

yêu.

Giang Diệu bị động tác của Lục Lưu làm cho sững sờ, nàng mở to miệng ngạc nhiên nhìn lại

hắn, sau

một

lúc lâu mới pháthiện

rằng, khi mình mở miệng như thế

thì

cái răng cửa bị gãy

đã

hở

một

miếng

trên

hàm. Dù cho chỉ mới có sáu tuổi nhưng cũng rất là sĩ diện, huống hồ gì linh hồn

thật

sự

của nàng cũng

đã

là mười sáu tuổi, Giang Diệu nhanh chóng giơ tay lên che miệng, lại mạnh mẽ trừng mắt nhìn Lục Lưu.

Nhìn Giang Diệu tức giận, Lục Lưu cũng

không

thèm để ý so đo,

một

tay kéo lây dây cương thúc ngựa chạy

đi,

một

tay lại đem nàng ôm chặt vào lòng, lạnh nhạt

nói: “ Ngoan nào!”.

Giang Diệu làm sao có thể ngoan ngoãn cho được? Nàng kéo lấy ống tay áo của

hắn, thét lên: “ Ngươi mang ta

đi

như vậy, tam ca của ta

sẽ

rất lo lắng. Hôm nay vốn là ta cũng ca ca

đi

thăm ngoại tổ phụ và ngọai tổ mẫu,

không

phải đến để chơi với ngươi!”.

Lục Lưu vẫn

không

nói

gì, chỉ yên lặng ra roi thúc ngựa. Giang Diệu nghĩ

hắn

không

thích cứng nên đành đổi

một

giọng điệu mềm mỏng, ngữ khí có chút đáng thương, cố gắng thuyết phục: “ Tam ca của ta rất

yêu

thương ta, nghĩ rằng ngươi hại ta bị gãy răng cửa nên mới đến tìm ngươi gây phiền toái. Nhưng huynh ấy đường đường chính chính đến thách đấu với ngươi, cũng

không

phải làm những chuyện trả thù lén lút, ngươi

không

thể...”. Giang Diệu

đang

muốn

nói

tiếp lại bị ánh mắt sắc lạnh của

hắn

làm cho im bặt.

Giang Diệu

không

tự chủ được mà nuốt

một

ngụm nước bọt.

“ Lục ca ca”. Thanh

âm

mềm mại ngọt ngào vang lên, tiếng kêu ca ca

nhẹ

nhàng khiến ai nghe được cũng đều phải tan chảy.

Lục Lưu lại nghe được tiếng gọi của tiểu



nương phát ra từ trong l*иg ngực của mình, khóe môi

không

tự chủ được mà cong lên

một

chút.



ràng chỉ là

một

thiếu niên mới mười bốn tuổi nhưng nhất cử nhất động lại chẳng khác gì

một

ông cụ

đãtrải qua biết bao nhiêu chuyện đời.



không

sao đâu. Ta muốn chuyện này

không

xảy ra nữa”. Lục Lưu lạnh nhạt

nói.

Ồ?

Giang Diệu nghe Lục Lưu

nói

vậy

thì

liền hiểu được nguyên nhân vì sao

hắn

mang nàng

đi

trước mặt ca ca. Lục Lưu

đã

từng cứu nàng, cũng cùng nàng gặp gỡ trò chuyện vài lần, tuy

hắn

không

phải là

một

người đơn giản nhưng xác thực rằng thái độ đối với nàng

không

hề có

một

tia ác ý. Hôm nay tam ca của nàng hồ đồ muốn tìm

hắn

tính sổ, nên Lục Lưu mang nàng

đicũng

không

phải là có ý đồ xấu gì, mà chỉ muốn dạy cho tam ca

một

bài học, để

hắn

nhớ



giáo huấn này mà đừng làm ra những chuyện lỗ mãng như vậy nữa. Hôm nay, người mà tam ca muốn gây

sự

là Lục Lưu nên nàng

sẽ

không

có gì nguy hiểm nhưng đổi lại là

một

người khác, nếu nàng lại bị bắt

đi

thì

tam ca làm cách nào để bảo vệ được nàng? Tam ca tuy rằng đối với nàng là

yêu

thương vô tận nhưng cái tính tình quá mức kích động này

thì

cần phải được sửa chửa.

Giang Diệu suy nghĩ như vậy

thì

cảm thấy trong lòng rất thoải mái, ngoan ngoãn ngồi yên trong lòng của Lục Lưu.

Ước chừng sau hai khắc thời gian, Lục Lưu cùng ghìm dây cương để dừng ngựa.

Giang Diệu lắc lắc đầu

nhỏ, trốn ra khỏi ngực của Lục Lưu ngắm nhìn khung cảnh xung quanh, thấy

một

tòa điếm mang tên “ Bạch Nhật lâu”

thì

liền biết mình

đã

đến địa phương nào. Bạch Nhật lâu được trang trí rất mỹ lệ và tinh xảo, là điếm khách lớn nhất Vọng thành, những người đến nơi đây hầu hết đều là các thành viên của gia đình quý tộc hoặc những thương nhân có tiền có của. Tuy rằng Giang Diệu ít khi xuất môn nhưng cũng

đã

đến nơi này

một

vài lần. Nhưng nếu như Lục Lưu có hẹn ở đây, vậy

thì

mang theo nàng đến để làm gì? Khoàng thời gian từ đây cho đến lúc Thập Nhất hoàng tử đăng cơ vẫn còn đến tận hai năm nữa, Lục Lưu sau này quyền khuynh thiên hạ, bây giờ tuổi còn

nhỏ

nhưng có lẽ

đã

bắt tay vào chuẩn bị cho mọi thứ.

hắn

muốn gặp người để bàn chuyện cơ mật cũng

không

nên mang nàng tới, chẳng lẽ

hắn

nghĩ rằng

một

tiểu nữ oa sáu tuổi

thì

không

biết nghe lén là gì hay sao?

Lục Lưu phi người nhảy xuống ngựa, sau đó vươn tay muốn bế Giang Diệu nhưng

đã

bị nàng khoát tay cự tuyệt.

Lục Lưu nghe theo ý Giang Diệu nên lui ra

một

bên, nhưng vẫn chăm chú nhìn theo thân mình tiểu



nương

đang

xuống ngựa, đề phòng có gì

không

hay xảy ra.

Giang Diệu do dự vươn đôi chân ngắn ngủn định đứng lên bàn đạp để nhảy xuống, nhưng nàng dường như

đã

quên mất cỗ thân thể này chỉ mới sáu tuổi, làm sao có thể dài chân mà vươn đến bàn đạp được. Giang Diệu loay hoay nhích tới nhích lui tìm đường để xuống còn Lục Lưu vẫn nhàn nhạt đứng bên cạnh, khóe môi như có như

không

hiện

lên

một

nụ cười thích thú.

Ngựa quá cao mà chân nàng lại quá ngắn,

không

có cách nào nhảy xuống được. Giang Diệu vẫn còn

đang

giằng co với ngựathì

bỗng nhiên có

một

đôi tay vững chắc từ phía sau vững vàng đặt dưới nách nàng, đem nàng nhấc xuống.

Lục Lưu đặt Giang Diệu xuống mặt đất, sau đó đem bàn tay to lớn của mình bao bọc lấy bàn tay mập mạp trắng nõn của Giang Diệu,

nhẹ

nhàng dắt nàng bước vào khách điếm, cả hai người

một

lớn

một

bé song song

đi

với nhau kéo theo

khôngbiết bao nhiêu ánh mắt hâm mộ của những vị khách. Giang Diệu theo chân Lục Lưu

đi

đến căn phòng ở phía cuối hành lang, căn nhã gian này dường như tách biệt hoàn toàn so với những căn phòng khác,

không

khí có phần yên lặng hơn hẳn so vớisự

ầm ĩ bên ngoài.

Gian phòng được bày trí rất thanh nhã, hai bên vách tường còn trồng thêm những bụi trúc xanh tươi, uốn lượn dưới gốc trúc là con suối

nhỏ, nước xanh mát mơ hồ còn thấy được những chú cá với cái đuôi rực rỡ

đang

tung tăng bơi lượn. Bước vào căn phòng, Giang Diệu nhìn thấy

đã

có hai vị tiểu thiếu niên khoảng chừng chín mười tuổi, trong đó có

một

người mặc bộ áo màu xanh biếc, đầu đội ngọc quan, gương mặt tuấn tú nhu hòa; còn

một

người khác mặc

một

bộ cẩm bào màu tím đậm, dung mạo có đến bảy tám phần giống với vị thiếu niên áo xanh nhưng có thêm vài phần thanh tú cùng uyển chuyển hơn

mộtchút

đang

ngồi ở đó. Giang Diệu nhìn hai người

thì

liền biết đó là ai, vị “ thiếu niên” mặc áo bào tím chính xác là Cửu công chúa Lục Dục Tú còn người áo xanh chính là đệ đệ song sinh của nàng ấy – Thập Nhất hoàng tử Lục Tử Hằng.

Người còn trẻ thường

không

có tính kiên nhẫn, Thập Nhất hoàng tử cũng như vậy,

hắn

đã

đợi Lục Lưu hơn nửa giờ đồng hồ nên

đã

có chút nóng vội. Nghe được tiếng động đẩy cửa, sau đó thấy Lục Lưu bước vào, Thập Nhất hoàng tử dù có bất mãn nhưng vẫn đứng lên khom người, chắp tay thành quyền chào vị biểu ca, trong ngữ điệu vẫn

không

thiếu được

sự

hưng phấn: “ Biểu ca

đã

đến!”. Cho dù đợi chờ khiến

hắn

khó chịu, nhưng chung quy khi nhìn thấy Lục Lưu

thì

Thập Nhất hoàng tử vẫnkhông

thể giấu được

sự

cung kính với vị biểu ca thông mình và tài giỏi này.

Thập Nhất hoàng tử cười cười, sau đó lại vô cùng bất ngờ khi nhìn thấy trong tay Lục Lưu vẫn còn nắm thêm

một

bàn tay bénhỏ

nữa.

hắn

dời mắt nhìn sang vật

nhỏ

đang

đứng bên cạnh biểu ca của mình

thì

trông thấy

một

tiểu nữ oa thấp bé trắng trẻo, dung mạo tuy còn

nhỏ

nhưng

đã

cực kì tinh xảo.

Thập Nhất hoàng tử cười cợt: “ Hôm nay biểu ca còn mang theo cả ý trung nhân sao?”