Chương 17: Cướp người (1)

Editor: Mê Mê

Hơn nửa canh giờ sau, Tạ di nương mang theo Tạ Nhân đến Cẩm Tú viện, chưa kịp hành lễ

thì

đã

trực tiếp quỳ gối trước mặt Kiều thị. Đôi mắt Tạ Nhân đỏ hồng lại còn sưng húp lên trông y như

một

quả hạch đào, chứng tỏ nàng ta vừa mới khóc xong, thế nhưng sống lưng lại thẳng tắp, mặc cho Tạ di nương có cố sức kéo như thế nào cũng

không

chịu quỳ xuống.

Tạ di nương mặc

một

bộ áo màu phấn hồng thêu nhưng đóa phù dung

nhỏ

trải dài theo vạt lụa, bên dưới là quần trắng thêu hoa hoa mai cũng gợn nước lăn tăn, bên hông quần còn buộc thêm

một

sợi dây lụa như ý, quấn quanh vòng eo

nhỏ

nhắn mềm mại như cành liễu, cái eo bé

nhỏ

tinh tế

không

đủ

một

vòng ôm của nam nhân.

Tạ di nương có

một

khuôn mặt trái xoan

nhỏ, cằm đầy đặn, đôi con ngươi long lanh như thể lúc nào cũng có nước, thân hình mảnh mai cứ như liễu rũ trong gió. Nam nhân vẫn luôn

yêu

thích dạng nữ nhân liễu yếu đào tơ nên cho dù dung mạo của Tạ di nương kém xa Thích thị nhưng Tam gia lại rất sủng ái nàng, đặt nàng vào tận đáy lòng mà chiều chuộng. Trái ngược hoàn toàn với Tạ di nương, Thích thị mặc dù có khuôn mặt xinh đẹp nhưng tính tình lại quá hung hăng, Giang tam gia thích mềmkhông

thích cứng nên đêm tân hôn vừa qua

thì

đã

để mặc Thích thị

một

mình ở Hạm Mạc viện,

một

tháng mới thỉnh thoảng ghé đến vài lần.

“ Nhân nhi”. Tạ di nương trầm giọng gọi Tạ Nhân.

Tạ Nhân khóc, cứ như mọi người ở đây đều đổ oan cho nàng ta. Dung mạo của Tạ Nhân có đến sáu bảy phần giống với Tạ di nương, nhưng so với tỷ tỷ ruột

thì

nàng ta còn có thêm

sự

rực rỡ tươi tắn. Tạ Nhân rưng rưng đôi mắt hạnh, gương mặt tái xanh nhìn Kiều thị và Giang Diệu vẫn còn ngồi trong lòng Kiều thị, dù Tạ di nương có kéo cách nào cũng

không

chịu quỳ xuống. Tạ Nhân lắc đầu cố chấp, lại bị Tạ di nương dùng sức lôi vạt áo, liền mất đà mà quỳ

trên

nền đất, dường như sức kéo có lớn

một

chút nên khi đầu gối chạm đất liền phát ra

âm

thanh



ràng. Tạ Nhân đau đến mặt cắt

không

còn giọt máu, nước mắt như vỡ đê mà lăn xuống hai gò má. Tạ Nhân vươn tay lên lau nước mắt

trên

mặt, từ đầu đến cuối vẫn cố cắn chặt bờ môi, ngăn

không

cho

một

tiếng khóc nào vang lên.

Nếu như người

không

biết chuyện nhìn thấy cảnh tưởng như vậy, chắc chắn

sẽ

thấy rất đau lòng cho

một

tiểu



nương mới tám tuổi bị phu nhân quý tộc áp bức nhưng vẫn kiên cường

không

chịu khuất phục.

Giang Diệu được mẫu thân ôm trong ngực nhìn Tạ Nhân cố sống cố chết diễn trò như vậy

thì

chỉ thấy càng thêm khinh thường, nàng liếc mắt nhìn tạ Nhân

một

cái, hay tay bé

nhỏ

vươn lên ôm lấy cổ Kiều thị, ngọt ngào gọi: “ Nương”.

Kiều thị vuốt ve sống lưng khuê nữ, lại nhìn đến hai tỷ muội

đang

còn quỳ

trên

nền đất, lạnh nhạt: “ Tạ di nương làm gì vậy? Nếu như để tam đệ trông thấy, còn tưởng rằng ta làm khó dễ ngươi”.

nói

xong lại nhìn Hứa ma ma vẫn

đang

khom mình đứng bên cạnh, phân phó: “ Đỡ Tạ di nương đứng dậy”.

Hứa ma ma tuân lệnh

đi

đến đỡ Tạ di nương, nhưng vừa chạm tay vào

thì

nàng ta

đã

lắc đầu

một

cái, vừa khóc vừa dập đầu với Kiều thị, lại

nhẹ

nhàng

nói: “ Phu nhân, là thϊếp thân

không

biết dạy dỗ Nhân Nhi. Nhưng

hiện

giờ, Nhân Nhi cũng chỉ có thể nương tựa vào được mình tỷ tỷ này thôi, nàng cũng chỉ có

một

mình thϊếp thân là tỷ tỷ, thϊếp thân

không

cầu cái gì to lớn, chỉ cầu phu nhân có thể để cho Nhân Nhi tiếp tục ở lại Trấn Quốc Công phu. Thϊếp thân van cầu ngài”.

nói

xong

thì

lôi kéo Tạ Nhân

đang

ngây ngốc quỳ bên cạnh, lớn giọng dạy dỗ: “ Nhân Nhi, còn

không

mau cầu xin phu nhân”.

Thử hỏi làm sao mà

một

người như Tạ Nhân có thể mở miệng được? Nhìn thấy tỷ tỷ đau khổ cầu xin Kiều thị, trong lòng Tạ Nhân lại càng thêm hận hai mẹ con

đang

ngồi trước mặt. Nàng cố gắng hít

một

hơi

thật

sâu, mới run rẩy mở miệng: “ Cầu…cầu phu nhân”.

nói

xong câu này, khuôn mặt Tạ Nhân

đã

trắng nay càng trắng hơn, chẳng khác gì người bệnh nằm liệt giường suốt mấy năm trời, hai bàn tay giấu trong áo

đã

dùng sức nắm chặt mơ hồ còn thấy cả những đường gân xanh nổi lên

trên

mu bàn tay ấy.

Lúc này, Giang Diệu vẫn ngoan ngoãn nằm yên, dựa đầu

trên

bả vai của Kiều thị. Tuy rằng nàng

không

nhìn thấy được nét mặt của Tạ Nhân, nhưng chỉ cần nghe đến giọng

nói

cũng

đã

liền biết được Tạ Nhân nhất định

không

cam lòng van xin mẫu thân nàn như vậy. Nhắc tới cũng

thật

kỳ quái, cõi đời này vốn

không

hề thiếu những loại người như Tạ Nhân,



ràng bản thân làm ra chuyện sai nhưng nếu người khác

không

rộng lượng tha thứ

thì

họ mới chính là người sai chứ

không

phải mình.thật

nực cười!

Giang Diệu vẫn luôn nghĩ rằng tính tình bản thân vẫn rất ôn hòa, nhưng trải qua

một

kiếp làm người thất bại, nàng

đã

nhận ra

một

điều, làm người phải giống như mẫu thân,

yêu

ghét phải rạch ròi,

không

được mù quáng để kẻ tiểu nhân nắm mũi dắtđi

còn thương người ta tội nghiệp mà bao che bảo vệ. Kiếp trước Giang Diệu

đã

bị Tạ Nhân hại đến thê thảm như vậy nguyên nhân cũng là do nàng quá thiện lương mới nghe lời của kẻ độc ác, đến kiếp này Giang Diệu

không

muốn trở thành

một

kẻ ngu ngốc nữa. Suy nghĩ



ràng, đôi tay mũm mĩm

đang

vòng quanh cổ Kiều thị lại bất giác siết chặt.

Tạ di nương liều mạng cầu xin, đối với chuyện này, nàng ta cũng cảm thấy muội muội mình cũng

không

có quá mức làm sai, chỉ là tiểu hài tử

yêu

thích đồ vật mới muốn chơi vài hôm, còn nữa, ai biết được vị tiểu thư

đang

ngồi

trên

kia có hay

khôngmuốn hãm hại Tạ Nhân nên mới bày trò

nói

dối. Kiều thị cùng Thích thị là do ghen ghét nàng được Giang tam gia sủng ái nên mới mượn cơ hội làm khó Tạ Nhân.

Kiều thị nhíu lông mày, suy nghĩ

một

lát, mới nhìn Tạ di nương mà

nói: “ Chuyện này ta cũng

không

nên quản nhiều, dù sao ngươi cũng là người của Tam phòng,

không

liên quan đến Đại phòng của ta, nếu muốn xử trí

thì

cũng là do tam đệ muội xử trí, cầu ta vô ích”.

Nghe Kiều thị

nói

muốn để chuyện này lại cho Thích thị xử lý, khuôn mặt khóc lóc lê hoa đái vũ của Tạ di nương liền thay đổi ngay lập tức, chỉ cần nàng nũng nịu cầu xin Giang tam gia

một

chút, ngài ấy tự nhiên

sẽ

có biện pháp thuyết phục Thích thị. Tạ di nương len lén lấy khăn tay từ trong người,

nhẹ

nhàng lau nước mắt, khuôn mặt lại trở về vẻ phong tình như trước, còn đâu bộ dạng thê thảm van xin như vừa rồi. Đôi mắt của Tạ di nương sáng ngời, lại nhìn Kiều thị

nhẹ

nói: “ Đa tạ phu nhân, đa tạ phu nhân”.

“ Còn nữa…”. Ánh mắt Kiều thị lại rơi xuống người Tạ Nhân. Kiều thị vốn dĩ cũng

không

thích tiểu



nương này cho lắm, bây giờ

đã

xảy ra chuyện ăn trộm nên càng thêm

không

thích Tạ Nhân. “ Sau này

không

được cho nha đầu này bước chân vào Cẩm Tú viện nữa”.

Tạ di nương dĩ nhiên biết được

sự

lo lắng của Kiều thị,

sự

tình

đã

xảy ra như thế, nàng ấy

sẽ

cảm thấy phẩm hạnh của Nhân Nhi có vấn đề nên lo lắng

sẽ

ảnh hưởng đến nữ nhi bảo bối của nàng, sợ rằng Nhân Nhi

sẽ

dạy cho Giang Diệu nhưng thói hư tật xấu. Khi nghe Kiều thị nhắc nhở, Tạ di nương trong lòng dù biết nhưng cũng

không

nén được

sự

chua xót, gật đầu đồng ý: “ Thϊếp thân

sẽ

nghe lời phu nhân, nhất định

sẽ

quản Nhân Nhị cho tốt.

không

cho muội ấy sau này lại quấy rầy tiểu thư”.nói

xong lại kéo tay áo của Tạ Nhân: “ Nhân Nhi, mau mau xin lỗi tiểu thư

đi,

nói

là muội

đã

biết sai rồi”.

Làm sao mà Tạ Nhân có thể cúi đầu xin lỗi Giang Diệu cho được?

Tạ Nhân nghe tỷ tỷ

nói

vậy

thì

hai mắt trơn to, liếc nhìn bé

gái

đang

nằm trong lòng Kiều thị, đến cái nhìn thẳng cũng

khôngthèm cho Giang Diệu.

Nàng cắn môi, viền mắt bên trong

đã

chứa đầy nước, cố gắng lắm mới có thể phát thành tiếng: “ Diệu…Tiểu thư, xin lỗi”.

Kiều thị cũng

không

muốn cho khuê nữ lại tiếp xúc với những loại chuyện như vậy, nãy giờ thấy Tạ di nương cố ý mang theo Tạ Nhân để cầu tình, lại vừa quỳ gối vừa khóc lóc ỉ ôi, bộ dạng như vậy chính là muốn buộc nàng phải tha thứ, nếu

không

sẽbị mang tiếng lấy lớn hϊếp bé, cảnh tượng này nếu còn để cho tam đệ thấy, chắc chắn

hắn

sẽ

náo loạn

một

phen. Cái vòng tay kia, vốn dĩ Kiều thị

không

hề để vào mắt, cái làm nàng

thật

sự

tức giận là chính mình lại để cho bảo bối khuê nữ trước đây cùng chơi đùa cũng

một

người tay chân

không

sạch

sẽ, phẩm hạnh có vấn đề như vậy.

Kiều thị

không

nói

gì thêm với Tạ di nương, chỉ quay đầu nhìn Hứa ma ma, ra lệnh tiễn khách: “ Mau nâng Tạ di nương đứng dậy, đưa nàng ấy trở về”.

Hứa ma ma khom người, quay sang đỡ Tạ di nương đứng dậy. Nữ nhân thân thể yếu ớt lại thêm quỳ

một

thời gian dài nên lúc đứng dậy

không

khỏi có chút lảo đảo đứng

không

vững, xém chút nữa

đã

ngã chổng vó, may mắn là nhờ có Hứa ma ma kịp thời đỡ lấy. Tạ di nương xoa xoa mắt, cúi người cảm tạ Hứa ma ma, sau đó hành lễ với Kiều thị rồi mang Tạ Nhân ra ngoài.

Người vừa

đi

khỏi, trong phòng lại trở về vẻ tĩnh lặng như trước.

Hai nha hoàn Ngọc Trác và Phỉ Thúy vừa mới bị Kiều thị mạnh mẽ giáo huấn

một

phen, cũng bởi vì do Giang Diệu lên tiếng cầu xin mới

không

bị đánh đòn. Từ lúc Tạ di nương

đi

vào cho đến giờ, cả hai vẫn đứng yên

không

hề nhúc nhích, đầu cúi thấp hết mức có thể, đến thở cũng

không

dám thở mạnh.

Kiều thị nâng khuôn mặt bánh bao của tiểu bảo bối, dịu dàng khuyên bảo: “ Sau này

không

cho con chơi cùng Tạ Nhân nữa, có nhớ

không?”

Giang Diệu chớp chớp đôi lông mi cong vυ"t,

nhẹ

nhàng gật đầu đáp ứng: “ Vâng ạ!”.

Thấy khuê nữ ngoan ngoãn nghe lời, Kiều thị mới thoáng yên tâm hơn

một

chút. Nhưng dù sao trong lòng cũng

đã

có chút khó chịu, Kiều thị lại nhớ đến bản thân mình lúc

nhỏ, cũng

không

có bao nhiêu bằng hữu, trong phủ có vài tỷ muội nhưng đều là ngoài mặt hòa thuận, bên trong lại tính toán hãm hại lẫn nhau. Nàng còn tưởng rằng cả Trấn Quốc Công phủ chỉ có duy nhất

một

tiểu tôn nữ

thì

sẽ

không

xảy ra chuyện tỷ muội tính toán, nhưng được cái này mất cái kia,

không

ngờ rằng, điều đó lại làm cho con

gái

bảo bối

không

có bạn chơi cùng.

------------------------------- Ta là đường phân cách Tạ Nhân chẳng thể làm người tốt được -------------------------

Đến ngày kế tiếp sau khi

đi

học về, lão đại Thừa Nhượng cùng lão nhị Thừa Hứa

đã

theo sư phụ vào núi luyện võ, lão tam Thừa Ngạn

không

đi

theo liền năn nỉ Kiều thị cho

hắn

mang muội muội về nhà của ngoại tổ phụ chơi.

Lần trước Giang Thừa Ngạn lén lút bỏ trốn đến phủ Thái Phó, cuối cùng bị lão cha sai người đem trói trở về còn chưa giải thích. Kiều thị thấy nhi tử có tâm như vậy liền vui vẻ đáp ứng, thêm vào đó, sức khỏe của Giang Diệu cũng ngày

một

khá hơn nên nàng cũng yên lòng. Chỉ là lúc cả hai huynh muội ra cổng

thì

không

khỏi phái thêm nhiều thị vệ hộ tống, còn cẩn thận dặn dò Giang Thừa Ngạn phải chiếu cố, chăm sóc cho muội muội.

trên

xe ngựa, Giang Thừa Ngạn nghe Giang Diệu kể về chuyện của Tạ Nhân

thì

liền nổi giận, hai tay thiếu niên tập võ nắm thành quyền.

Gương mặt non nớt của Giang Thừa Ngạn

không

giấu được

sự

khinh bỉ,

hắn

nhìn Giang Diệu, dặn dò: “ Diệu Diệu phải nhớ kĩ, sau này phải cách xa Tạ Nhân kia

một

chút”.

“ Muội nhớ rồi!”. Giang Diệu nháy mắt tinh nghịch, rồi gật đầu như gà mổ thóc liên tục đảm bảo rằng sau này

sẽ

không

tiếp xúc với Tạ Nhân nữa. Chuyện của nàng cùng Tạ Nhân

đã

nháo đến thành chuyện của tam thẩm và tam thúc, tam thúc si mê Tạ di nương nên cố ý bảo vệ cho Tạ Nhân, hai người giương cung bạt kiếm, ai cũng

không

chịu nhượng bộ. Chuyện của tam phòng bây giờ vô cùng rắc rối, chỉ vì

một

gã nam nhân sủng thϊếp diệt thê mà khiến cho mọi chuyện càng ngày càng trở nên bẩn thỉu và xấu xa.

Giang Thừa Ngạn vươn tay sờ đầu Giang Diệu, hai búi tóc

nhỏ

nhỏ

được quấn thêm hai cái chuông bạc, khi lắc lư còn vang lên

âm

thanh “ leng keng” vui tai, giữa mi tâm còn có

một

nốt son đỏ, trông nàng chẳng khác gì tiểu linh đồng đáng

yêuphấn nộn hay

đi

theo Quân

âm

bồ tát. Giang Thừa Ngạn nhìn đến khóe môi muội muội cong cong mỉm cười, rất hài lòng với tiểu muội ngoan ngoãn này.

Giang Diệu ăn hai khối bánh đậu xanh

thì

đã

thấy no, nhàm chán vén rèm xe lên nhìn khung cảnh bên ngoài xe ngựa, nhưng lại bỗng nhiên phát

hiện

ra, con đường này

không

phải là đường đến phủ Thái phó. Giang Diệu nhíu mày, chu môi nhìn tam ca của mình bất mãn: “ Tam ca, chúng ta

đi

đâu vậy?”.

Giang Thừa Ngạn mang

một

bộ dáng công tử xấu xa, nhếch môi cười,

nói: “ Đến Tuyên Vương phủ”. Nhìn thấy vẻ kinh ngạctrên

gương mặt tiểu muội liền tốt bụng giải thích thêm: “ Ca

đã

nghe qua, chuyện muội bị gãy răng lần trước là do Lục Lưu hãm hại, đúng

không?

đã

vậy

thì

ca ca

sẽ

giúp muội báo thù, hôm nay đến Tuyên Vương phủ tính sổ

một

lượt, ca nhất định cho tên thế tử kia đẹp mặt…”.

Nhắc tới chuyện này,Giang Thừa Ngạn bỗng nhiên nhớ đến chuyến

đi

đến nhà Trần Ngưng Chỉ đợt trước, bỗng nhiên lại tỉnh ngộ. Muội muội của người khác cũng là muội muội, tuy rằng muội muội của mình là quý giá nhất nhưng dù sao cũng là do bản thân làm bị thương tiểu



nương nhà người ta, nếu như Trần Ngưng Chỉ có ca ca, nhất định cũng

sẽ

cho

hắn

đẹp mặt rồi. Giang Thừa Ngạn nghĩ như vậy liền cảm thấy hơi bị xấu hổ với thái độ của bản thân lúc đó, trong lòng lại thầm hạ quyết định, nếu lần sau có gặp Trần Ngưng Chỉ

một

lần nữa, nhất định

hắn

sẽ

thật

tâm xin lỗi. Nam tử co được dãn được, nếu nhưđã

làm chuyện sai

thì

phải dũng cảm thừa nhận, như vậy mới là bé ngoan, phụ thân cũng

đã

từng dạy ba huynh đệ

hắn

như thế.

Giang Thừa Ngạn nhìn muội muội phấn điêu ngọc mài

đang

nhìn

hắn, trong lòng mơ hồ tự hào:

hắn



một

ca ca tốt, nên phải làm gương cho muội muội sau này.

Giang Diệu nghe chủ ý của Giang Thừa Ngạn

thì

liền vỡ lẽ hiểu ra tại sao hôm nay huynh ấy

không

theo nhị ca cùng đại ca

điluyện võ, lại đòi

đi

đến thăm ngoại tổ phụ. Hóa ra

đi

chuyện

đi

thăm là phụ, còn

đi

tìm người ta hơn thua mới là chính. Giang Diệu rất muốn khuyên nhủ tam ca của mình, nhưng Giang Thừa Ngạn là

một

hài tử thẳng tính,

một

khi

đã

quyết tâm rồi

thìdù là ai khuyên bảo cũng

không

thèm nghe. Giang Thừa Ngạn nổi giận thay muội muội, dĩ nhiên

sẽ

quang minh chính đại

đitìm người ta trả thù, cho dù bàn về võ công

hắn

còn thua kém hai vị huynh trưởng nhưng nếu so với những đứa trẻ cùng tuổi,

hắn

vẫn thừa sức đánh cho bọn họ răng

một

nơi nướu

một

nơi. Cái tên Lục Lưu kia chi được cái danh hào hoa phong nhã, chắc chắn

sẽ



một

tên thư sinh chỉ biết thêu thùa,

hắn

tự tin

sẽ

đánh được gã công tử tiểu thụ kia.

Trước khi lên kế hoạch, Giang Thừa Ngạn cũng

đã

hỏi thăm rất



ràng,

hắn

biết Lục Lưu hôm nay

không

ra ngoài, thời gian tốt nhất

không

phải hôm nay

thì

còn đợi đến lúc nào.

Giang Diệu nhìn vị ca ca

đã

bừng bừng khí thế

thì

cũng hết

nói

nổi, cam đoan nếu như nàng biết suy nghĩ của Giang Thừa Ngạn về Lục Lưu bây giờ, chắc chắn

sẽ

quỳ xuống mà dập đầu ba cái, nếu như đánh nhau với Lục Lưu,

không

biết ai mới là tiểu thụ.

Lục Lưu tuy rằng là tên hỗn đãn dám cười nhạo nàng gãy răng nhưng

hắn



một

người

không

dễ gì mà đắc tội, hơn nữa lấy tính tình lạnh nhạt của Lục Lưu mà đối xử với nàng từ trước đến giờ, hình như còn có chút thân cận. Giang Diệu bỗng nhiên giật mình với cái suy nghĩ của chính bản thân.

Hai huynh muội ở trong xe trò chuyện, Lục Lưu bên kia cũng

đã

chuẩn bị ra khỏi Tuyên Vương phủ.

Hôm nay

hắn

mặc

một

bộ cẩm bào vẫn màu xanh ngọc, gương mặt sắc bén tinh nhuệ, đôi lông mày kiếm như vẽ, dáng dấp chẳng khác gì các vị tiên nhân

trên

trời. Lúc Lục Lưu bước ra khỏi cổng, liền vừa vặn gặp trúng xe ngựa của tiểu thư thiếu gia Giang gia dừng lại.

Lục Hà

đi

theo sau Lục Lưu, liếc mắt

một

cái đây là xe ngựa của Trấn Quốc Công phủ, liền lên tiếng: “ Thế tử gia, có muốn tiểu nhân ….”.



không

cần”. Lục Lưu lạnh lùng cắt ngang lời

nói

của Lục Hà.

Sau

một

lúc trấn an muội muội, để cho nàng ngoan ngoãn

trên

xe đợi

hắn. Giang Thừa Ngạn mới phất tay áo xoay mình nhảy xuống xe,

đi

đến chỗ Lục Lưu.

Lục Lưu là

một

thiếu niên sắp trưởng thành, đương nhiên

sẽ

không

thèm so đo với tê oắt con Giang Thừa Ngạn mới mườimột

tuổi. Lục Lưu biết được ý đồ hôm nay của Giang Thừa Ngạn

thì

không

nói

gì, chỉ lui qua đứng

một

bên, Lục Hà thấy thế liền chạy lên ngăn cản phía trước Giang Thừa Ngạn. Giang Thừa Ngạn bĩu mỗi, nhìn Lục Lưu

đang

tránh

thì

hét lên bất mãn: “ Lục Lưu, nếu ngươi là

một

nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất

thì

mau ra đây, chúng ta đường đường chính chính mà đánh

một

trận. Ta là vì tiểu muội đến tính sổ với ngươi, nếu đánh

không

lại ngươi, ta tự nhận mình

không

có bản lĩnh, còn ngươi lại để cho thị vệ ra hỗ trợ, có tính là nam nhân hay

không. Ê này, tại sao ta

đang

nói

ngươi lại bỏ chạy?”. Giang Thừa Ngạn bị Lục Hà cao lớn cản đường nên vô cùng tức tối, chỉ biết đứng dậm chân nhảy lên để nhìn Lục Lưu phía trước, trông chẳng khác gì khỉ con.

hắn

nhìn thấy Lục Lưu

đã

đi

xa, trong lòng vô cùng căm tức, trừng mắt nhìn Lục Hà còn đứng trước mặt.

Công phu của Lục Hà lợi hại hơn nhiều nên chỉ ngăn cản Giang Thừa Ngạn, tuyệt nhiên

không

hề làm

hắn

bị thương, với Lục Hà mà

nói, tóm tên oắt con Giang Thừa Ngạn lại chẳng khác gì bắt

một

con thỏ con.

Lục Hà cố nén cười nhìn động tác loai choai của Giang Thừa Ngạn,

nhẹ

giọng

nói: “ Tam công tử, có gì từ từ

nói, đừng nên động thủ”.

Giang Thừa Ngạn trừng mắt nhìn Lục Hà, hét lên: “ Ngươi tránh ra cho ta!”

Lục Hà lại ngoan ngoãn mà làm trái ý

hắn.

Giang Thừa Ngạn

không

đạt được mục đích liền “ Xì”

một

tiếng



to. Nhưng bây giờ

hắn

mới nhận ra có gì đó

không

ổn, tên Lục Lưu bỉ ổi kia thế nhưng

đã

lưu loát nhảy lên

trên

xe ngựa của Trấn Quốc Công phủ, ôm lấy tiểu muội còn

đang

sửng sờ nhìn

hắn, nhấc chân

một

cái, cả hai người

đã

nhảy lên

một

con ngựa đen tuyền, nhanh chóng biến mất.