Chương 15-2: Chuyện xấu bại lộ (1)

Editor: Mê Mê

Hạm Mạc viện là nơi mà chính thê của Giang tam gia – Thích thị

đang

ở. Vào lúc này, Thích thị

đang

ngồi

trên

ghế quý phi được làm bằng gỗ Hoàng đàn, phủ lên

một

lớp sơn đen tuyền có mạ vàng, đôi mắt sắc lạnh

đang

nhìn tiểu



nương quỳ sụp phía trước.

Tiểu



nương mặc

một

bộ y phục màu xanh lam, chải

một

đầu tóc song kế tinh xảo, gương mặt trẻ con thanh tú, mặc dùđang

quỳ

trên

nền đất nhưng giữa đôi lông mày vẫn

hiện

lên

sự

quật cường.

Người đó chính là Tạ Nhân.

Thích thị nhìn Tạ Nhân càng lớn càng giống gương mặt của Tạ di nương

thì

cảm thấy rất phiền lòng, với cái khuôn mặt như vậy chỉ sợ vài năm nữa cũng giống y như tỷ tỷ của nàng, là

một

tiện nhân cướp phu quân người khác. Trong Trấn Quốc Công phủ có rất nhiều vị thiếu gia, nàng ta tùy tiện câu dẫn

một

người

thì

chẳng phải nửa đời sau vinh hoa phú quý, hưởng phúc an nhàn. Thích thị là

một

người thẳng thắn, còn có chút nóng tính, là

một

phụ nhân có thù tất báo, tuy rằng nàng

thật

rất hận Tạ di nương, hận ốc cùng ô nên ghét lây sang Tạ Nhân, những việc thường ngày dù có đôi chút làm khó dễ nhưng cũngkhông

đến mức khiến Tạ Nhân sống

không

nổi. Dù sao Thích thị vẫn là

một

người quang minh chính đại, nếu như Tạ Nhânkhông

phạm sai lầm gì lớn

thì

nàng cũng

không

chèn ép nàng ta quá mức.

Nhưng vào lúc này, Thích thị lại tóm được chuyện xấu của Tạ Nhân, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho được.

Nha hoàn từ phía sau Thích thị, hai tay dâng lên

một

chiếc vòng mạ vàng được chạm khắc hình sóng nước lăn tăn, Thích thị ngắm nghía nó

một

lúc lâu rồi ngẩng mặt hỏi Tạ Nhân: “ Ngươi

nói

xem, cái vòng tay này, ngươi lấy từ đâu ra?”. Tạ gia bây giờ là

một

gia tộc sa sút, cho dù Tạ di nương có được Giang tam gia sủng ái đến bao nhiêu

thì

những đồ trang sức được tặng cũng vô cùng bình thường. Tạ di nương

đã

vậy còn làm ra vẻ thanh cao,

không

cho Giang tam gia tốn quá nhiều tiền bạc để mua đồ trang sức cho nàng ta, nhất quyết dùng những đồ trang điểm chỉ là loại tầm thường mà những di nương nhà khác hay dùng. Ở trong mắt những người

không

hiểu chuyện, tự nhiên họ

sẽ

cho rằng Tạ di nương là

một

người thông tuệ, hiểu

rõtri thức lễ nghĩa, đúng

thật



một

tiểu thư xuất môn từ nhà có gia giáo. Nhưng Thích thị lại cảm thấy nàng ta mang

một

bộ mặt dối trả đến cực điểm!

Cho dù

nói

đi

nói

lại như thế nào

thì

cái vòng tay này là thứ

không

phải Tạ di nương có thể cho Tạ Nhân. Hơn nữa, nếu trí nhớ của nàng

không

lầm

thì

chất nữ Giang Diệu của nàng cũng từng mang

một

cái vòng tay y như vậy.

Tạ Nhân

đang

quỳ

trên

nền đất, nhìn thấy chiếc vòng

đang

nằm

trên

tay của Thích thị

thì

khuôn mặt

nhỏ



đã

sợ đến mức trắng bệch, sau

một

lúc cố gắng áp chế

sự

sợ hãi, nàng ta mới dám run rẩy trả lời: “ Cái này, đây là…đây là vòng tay mà Giang Diệu cho ta”.

Thích thị nghe vậy

thì

khuôn mặt liền cứng đờ.

Nàng biết đứa cháu này xưa nay ra tay rất hào phóng, lại thêm Giang Diệu và Tạ Nhân trước đó cũng chơi thân với nhau, nếu như tiểu chất nữ có tặng cái vòng cho Tạ Nhân

thì

cũng là chuyện thường tình. Chỉ là….Thích thị nhìn sắc mặt tái nhợt của Tạ Nhân

thì

trong lòng vẫn tồn tại

sự

nghi ngờ, sau

một

hồi suy ngẫm

thì

liền bảo nha hoàn thϊếp thân

đi

mời Kiều thị.

Tạ Nhân nơm nớp lo sợ quỳ yên

một

chỗ

không

dám nhúc nhích. Nàng tuy rằng chán ghét Giang Diệu nhưng vẫn biết rằng Giang Diệu là

một



gái

đơn thuần thiện lương, Giang Diệu

sẽ

nhớ lại tình cảm trước đây của hai người mà

sẽ

giúp nàng,

sẽbao che cho nàng. Tạ Nhân ngu ngốc nghĩ như vậy

thì

trong lòng cũng cảm thấy

nhẹ

nhõm hơn nhiều.

Cẩm Tú viện.

Kiều thị nghe

nói

khuê nữ

đang

chơi đá cầu cùng với Tiết Kim Nguyệt

thì

rất hài lòng, nên bảo nha hoàn làm

một

chút điểm tâm mang đến cho hai đứa trẻ.

đang

lúc nàng bước vào cửa Cẩm Tú viện

thì

vừa vặn gặp nha hoàn thϊếp thân của Thích thị đến,

nói

là tam phu phân có chuyện muốn tìm nàng nên Kiều thị liền xoay người

đi

đến Hạm Mạc viện trước.

Vừa bước vào tiền sảnh, Kiều thị liền thấy Thích thị lửa giận đầy mặt, còn Tạ Nhân

thì

lại

đang

quỳ phía trước.

Kiều thị cười

nói: “ Tam đệ muội, có chuyện gì vậy? Mới sáng ra

đã

có ai chọc giận muội hay sao?”. Tính tình Thích thị vốn nóng nảy và thẳng thắn nên từ trước đến nay

không

hề hòa hợp với Phùng thị. Nhân duyên của Thích thị cũng

không

may mắn như Phùng thị. Nhưng Kiều thị lại rất hiểu



tính tình của Phùng thị,

một

nữ nhân cũng rất giả dối, những gì biểu

hiệnra bên ngoài chưa chắc

đã

là suy nghĩ

thật

lòng của nàng ấy, nên trong mối quan hệ chị em dâu, Kiều thị có chút muốn gần gũi với Thích thị hơn so với Phùng thị.

Thích thị đứng dậy, hơi khom mình hành lễ, sau đó nàng đưa cho Kiều thị cái vòng tay mạ vàng xem, rồi

nhẹ

hỏi: “ Đại tẩu, tẩu xem thử cái vòng tay này có quen mắt hay

không?”.

Kiều thị từ xưa đến nay đối với đồ trang sức

thì

rất nhạy cảm, tuy rằng đồ trang sức của nàng rất nhiều nhưng chỉ cần nhìn qua

một

lần

thì

liền nhớ kĩ. Bây giờ Thích thị đưa ra cái vòng tay này, Kiều thị ngay lập tức

đã

nhận ra đó là đồ của khuê nữ bảo bối. Nàng nhìn về Tạ Nhân

đang

lẳng lặng quỳ ngay ngắn

một

bên, trong đôi mắt còn rưng rưng nước

thì

liền hiểu

rõràng đầu đuôi

sự

tình vì sao mà Thích thị mời nàng đến.

Kiều thị vẫn chưa

nói

là quen hay

không

quen, chỉ cười dịu dàng: “ Vòng tay như thế này, Diệu Diệu cũng có

một

cái, làm sao…”.

Thích thị thấy Kiều thị bỏ dỡ câu

thì

liền tiếp lời: “ Đại tẩu hiểu



ý của muội”.

nói

xong

thì

đưa mắt nhìn Tạ Nhân

đang

ởmột

bên: “ Vòng tay này là muội thấy nha đầu này mang, nhưng muội nhìn thân phận của nó, căn bản

không

thể mang được cái vòng giá trị như vậy, liền cảm thấy nghi ngờ gọi lại hỏi

thì

nha đầu này lại

nói

là do Diệu Diệu tặng. Nhưng vẻ mặt nókhông

được tự nhiên lắm nên mới mời đại tẩu đến để hỏi ý kiến tẩu

một

chút. Tẩu có biết chuyện này hay

không?”.

Kiều thị trả lời: “Diệu Diệu có nhiều chuyện luôn tự mình quyết định, những chuyện vặt vãnh thế này tẩu cho phép Diệu Diệukhông

cần thưa qua với tẩu”.

Thích thị làm sao

không

biết được. Tiểu chất nữ tuy từ

nhỏ

đã

vô cùng hiểu chuyện, những đồ trang sức này Kiều thị là mẫu thân vốn chẳng quan tâm nàng sử dụng như thế nào, chỉ

không

cho phép những hạ nhân bụng dạ xấu xa trộm

đi

còn về việc Giang Diệu muốn cho ai

thì

Kiều thị

sẽ

chẳng ngăn cản. Kiều thị nếu

nói

không

biết

thì

trong lòng Thích thị càng nắm chắc mười phần là Tạ Nhân cố ý trộm

đi. Nhân lúc Giang tam gia

đang

ra ngoài vui chơi cùng Tạ di nương, Tạ Nhân

sẽ

không

tìm được chỗ dựa, Thích thị biết cơ hội ngàn năm có

một

thì

nhất định

sẽ

không

bỏ qua, liền

nói

với Kiều thị: “ Đại tẩu biết muộikhông

thích những người dối trá, nếu như muội oan uổng nha đầu này

thì

sẽ

tặng lại

một

món đồ khác, nhưng tuyệt đốikhông

cho phép những hành vi ngay dưới mí mắt của trưởng bối mà lại làm ra những chuyện trộm gà bắt chó…”. Thích thị vừa

nói

vừa liếc mắt nhìn Tạ Nhân

đang

run rẩy.

Nàng dừng lại

một

chút, sau đó mới nhìn về Kiều thị, tiếp tục

nói: “ Nếu đại tẩu

không

phiền lòng, chúng ta mang nha đầu này đến chỗ của Diệu Diệu

một

lát để hỏi cho



ràng, ý tẩu như thế nào?”.

Kiều thị biết tính nàng nôn nóng, hơn nữa nếu

thật

sự

là do tạ Nhân tay chân

không

sạch

sẽ, người như vậy cũng

không

thể tiếp tục lưu lại được, đỡ cho việc sau này Diệu Diệu lại bị nha đầu này làm hư. Kiều

thì

nhìn Tạ Nhân trang phục chỉnh tềđang

đứng bên cạnh rồi quay đầu lại nhìn Thích thị gật

nhẹ: “ Cũng được, tẩu

đang

muốn sang thăm Diệu Diệu

một

chút, sáng nay Nguyệt nha đầu của Tiết phủ cũng sang chơi, nếu tiện đường

thì

chúng ta hỏi tụi

nhỏ

chuyện này

một

chút”.