Chương 47

Anh liếc nhìn chiếc điện thoại đã cúp máy, xoa xoa lông mày rồi bắt đầu làm việc một cách chuyên chú.

Bên này, Nguyên Tố đặt điện thoại xuống, thấy hơi mông lung.

Người đàn ông này đúng là khó hiểu!

Vừa chuẩn bị cùng Nhan Sắc rời đi thì cô lại bị Đạo diễn Trần và trợ lý gọi lại.

Thành thực mà nói, Đạo diễn Trần là đạo diễn duy nhất mà cô từng thấy là người theo đuổi nghệ thuật thuần túy, cũng đích thân đào tạo một vài ngôi sao nhỏ từ mấy chương trình tuyển tú, nhưng đáng tiếc là ông ta vẫn chưa có tác phẩm nào nổi trội, lần này phụ trách phim quảng cáo cho Dream cũng được coi là hơi phô trương.

Hóa ra, đạo diễn Trần đã nhận quay một bộ phim tình cảm đô thị, đây là bộ phim được chuyển thể từ tiểu thuyết mạng rất hot hiện nay “Hôn sắc trêu người”. Ông ta có ý tiến cử Nguyên Tố - người mới xuất đạo vào vị trí nữ chính, chỉ có điều phía nhà đầu tư yêu cầu gặp mặt trực tiếp.

“Đây là một cơ hội tốt, cô phải nắm bắt cho tốt nhé!” Đạo diễn Trần rất tán thưởng cô gái có tính cách ôn hòa nhã nhặn này, vì trên người cô không có những thứ ô uế, bẩn thỉu hỗn tạp của giới giải trí.

Nguyên Tố gật đầu đồng ý.

Thời gian hẹn với Đạo diễn Trần là tám giờ tối, thời gian còn lại, Nguyên Tố đến bệnh viện một chuyến. Chú Lạc vẫn dựa vào việc truyền dịch để duy trì sự sống, tình trạng rất không ổn. Bác sĩ phụ trách nói nếu có thể liên hệ với các chuyên gia ngoại não ở Mỹ thì có lẽ sẽ có hi vọng chữa khỏi.

Nguyên Tố trầm ngâm, đây cũng được coi là nỗi bi ai của những người ở tầng lớp thấp nhất trong xã hội.

……

Màn đêm vừa buông xuống, đèn đường đã chiếu sáng cả thành phố xa hoa sầm uất này.

Nguyên Tố rời khỏi bệnh viện rồi đi bộ trên một con đường, cũng không gọi được xe, lòng cô nóng như lửa đốt... Lúc này, một chiếc xe thể thao BMW phiên bản giới hạn màu đỏ chạy đến dừng lại ở bên đường.

“Cô Nguyên, lên xe đi.”

Trong ô cửa kính xe hạ xuống một nửa, bên trong là một đôi mắt hoa đào màu nâu hẹp và sâu, dưới ánh đèn đường sáng rực, chính là nhϊếp ảnh gia Evan.

Theo cách nói của Nhan Sắc thì loại đàn ông như anh ta là một con yêu quái thuần chủng, định nghĩ của cô về yêu quái là: Dù xuất hiện ở đâu cũng có thể thu hút sự chú ý cuồng nhiệt của phụ nữ.

Nhưng Nguyên Tố trời sinh đã miễn nhiễm với yêu quái.

Cô nhướng mày nhìn chiếc xe thể thao sang trọng, không muốn đón nhận loại tình cảm này, tình cảm là thứ mà một khi mắc nợ thì sẽ dây dưa trăm mối, khó có thể báo đáp lại.

“Cô Nguyên, tối này tôi cũng được mời, chỉ là thuận đường thôi mà.”

Evan nhìn thấu được sự do dự của cô, trực tiếp xuống xe, mở cửa ghế phụ cho cô, xòe tay phải ra mời như một quý ông lịch thiệp.

Thứ nhất, đúng là cô không gọi được xe. Thứ hai, không ra tay đánh người tươi cười.

Nguyên Tố thực sự không thể chối từ lời mời của anh ta.

Sau khi lên xe, Evan lập tức biến thành một người nói nhiều, nhưng Nguyên Tố chỉ cúi đầu xuống không tiếp lời.

“OMG!” Đôi mắt hoa đào của Evan phóng điện một cách khoa trương, “Cô Nguyên, tôi giống người xấu vậy sao? Sao nhìn bộ dạng cô như có thâm cừu đại hận với tôi vậy?”

Nguyên Tố ngẩn ra, ngượng ngùng cười cười, “Thật xin lỗi, con người tôi là như vậy đấy.”

Nghe vậy, hoa đào như nở rộ trên mặt anh ta, cả dọc đường anh ta nói vô vàng những chuyện hay ho thú vị.

Nguyên Tố không thể đáp lời, cũng không thể không đáp lời, lần đầu tiên cô thấy ghét độ dài của một con đường đến vậy.

Nhưng vừa đến Vạn Quán cô liền hối hận, tại sao con đường không dài thêm chút nữa?

Bời vì có người ông kia đang đứng ở cửa chính của nhà hàng Vạn Quán, và Triệu Ái Lệ trang điểm ăn vận xinh đẹp lộng lẫy đang khoác tay anh.