Nguyên Tố cúi đầu xuống, nhìn bộ dạng nhếch nhác thảm hại của mình, cũng không kháng cự nữa. Nếu bị mẹ cô nhìn thấy trong bộ dạng này thì không biết bà sẽ lo lắng đến mức nào.
Nhưng đi theo người đàn ông này, há chẳng phải lại vào hang sói lần nữa sao?
Tiền Ngạo khởi động xe, thấy bộ dạng khóc không ra nước mắt của cô, khóe miệng anh bất giác cong lên.
Sau khi nhận được tin từ Mưu Bằng Phi, Tiền Sĩ Minh tức giận đến mức suýt chửi thề.
“Người đó là ai?”
Mưu Bằng Phi chần chừ mấy giây, cẩn thận nói: “Không biết, mấy người bên dưới không ai quen.”
Kỳ thực lòng hắn còn chua xót hơn người câm ăn Hoàng Liên, , ở thành phố J chỉ có một, chưa nói tới người dám nói năng ngạo mạn như vậy, ngoài Tiền Ngạo Tiền lão nhị ra thì còn có ai? Hắn ta không có khả năng xúc phạm Tiền lão đại, cũng không có khả năng động đến Tiền Ngạo, ai mà không biết rằng vị này còn kiêu ngạo hơn nhiều so với anh cả của mình, nghe nói anh ta còn dám bắn lão đại của mình!
Thật là vô dụng.
Trong lòng thầm nguyền rủa, Tiền Sĩ Minh rốt cuộc cũng nguôi giận, dù sao ta cũng là người ở chiến trường, bên kia dám nói ra những lời độc ác này, hẳn hậu thuẫn không nhỏ, hắn ta không muốn có xung đột. Sau khi nghĩ lại, hắn ta càng thêm khinh bỉ người phụ nữ đó, dù thế nào thì cũng không thể để cô ta bước vào nhà Tiền một chân đạp hai thuyền và đùa giỡn tình cảm của Trọng Nghiêu.
Có điều...
Trong đầu hắn ta chợt nảy ra một ý nghĩ, hắn ta nhếch môi cười chế nhạo.
“Chuyện này trước không cần nhúng tay vào, tôi có cách khác rồi.”
Tự Cẩm Viên.
Nguyên Tố có hơi choáng váng,
Vẻ đẹp của kiến
trúc cổ điển được thể hiện một cách sống động, nhưng nó cũng chứa đựng những yếu tố hiện đại, có vẻ như là một sự kết hợp tự nhiên, nhưng cô thực sự không thể liên hệ một tên không khác gì tướng cướp, Tiền lão nhị với kiến
trúc cổ Trung Quốc được biết đến với ý nghĩa tao nhã này.
Bị anh kéo vào nhà một cách thô bạo, ngoài một người hầu gái trung niên là thím Lan, chào đón cô còn có cả một con chó hồ ly nhỏ trắng như tuyết, trong suốt, bộ lông trắng tinh sáng bóng đến kỳ lạ.
Thím Lan nhìn thấy hai người họ liền bị dọa sợ.
Người đàn ông tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, thân trên chắc chắn với một số vết xước lác đác trên người. Người phụ nữ mặc một chiếc áo sơ mi nam có thể che được đùi của cô, và chiếc váy lộ ra ở phía dưới thì rách rưới.
Nhưng bà một câu cũng không dám hỏi.
Nhìn thấy hai người bọn họ, con chó con trông rất vui vẻ, nhảy lên chân của Nguyên Tố, sau đó ậm ừ ậm ừ, ngây ngô nhìn cô.
Bộ dạng nhỏ nhắn thật là làm người ta yêu thương!
Cô gần như quên hiện trạng rằng cô mới ra khỏi hang hổ và lại vào hang sói, và không nên chủ động trêu chọc nó.
“Voi nhỏ, qua đây!”
Voi nhỏ? Gọi ai? Cái đầu nhỏ của Nguyên Tố đình trệ, cô xoay người lại.
Cô sững sờ nhìn con chó con chạy về phía Tiền Ngạo, lúc này cô mới chợt nhận ra.
Tiền nhị thiếu nuôi chó không kì quái, nhưng nuôi một con chó hồ ly như vậy thì có hơi lạ, nhưng việc một con chó nhỏ như vậy được đặt tên là Voi không phải là lạ, mà là quỷ dị!
Trái tim thắt lại, cô liếc nhìn Tiền Ngạo đang ôm con chó con không khỏi khiến cô không khỏi nổi da gà.
Người này, sẽ không phải bị chứng tâm thần phận liệt chứ?
“Đi tắm đi.” Tiền Ngạo liếc nhìn cô và cau mày.
Nguyên Tố có chút xấu hổ, cô cảm thấy bầu không khí có chút không đúng, cô không ngốc, cô đang ở trong hang sói, tốt hay xấu đều phụ thuộc vào lời của người khác, tắm rửa hay không tắm không phải là vấn đề mấu chốt.
Sau khi tắm xong, khoác lên người áo dài lụa mà Lan tẩu chuẩn bị cho, tâm tình cảm thấy khó xử, anh ta thực sự có quần áo phụ nữ dự phòng trong phòng của mình. Quần áo này mang phong cách quá hở hang rồi.
Bộ quần áo vừa vặn cùng chất liệu mềm mại làm Nguyên Tố cảm thấy bộ đồ này mặc trên người thật không khác gì đang không mặc đồ.