Chương 34

Nguyên Tố mặt đỏ bừng như con tôm luộc, nhưng nhìn anh ta nói cũng không trôi chảy cho lắm cũng có chút không hiểu, chẳng lẽ một tên cặn bã như hắn lại ngại ngùng sao?

Nhìn thấy cô dựa vào lưng ghế và không đáp lại anh, Tiền Ngạo tỏ vẻ khó chịu. Nói ra thì không ai tin, nhưng Tiền Ngạo thực sự chưa bao giờ tự mình chuẩn bị những thứ này, trước đây toàn giao cho trợ lý đi mua. Bảo anh ta đi mua thì không bằng trực tiếp gϊếŧ anh ta đi, không còn cách nào khác đành phải nói đông nói tây nhờ cô đi mua.

“Mẹ nó cô có đi không?”

“Mẹ nó sao anh không tự mà đi? Cũng không phải là tôi dùng.” Sau khi kìm chế cả một đêm, Nguyên Tố trở nên hoàn toàn tức giận, và bật ra những lời chửi bậy đầu tiên trong 21 năm. Những những lời nói này thực sự là sự thật.

Tiền Ngạo sửng sốt trong chốc lát, sau đó bật cười ra tiếng, nở một nụ cười kỳ dị, “Không mua cũng được, vậy lần đầu tiên của tôi giao cho cô.”

Nói xong anh liền đạp ga, chiếc xe lao vυ"t đi như một mũi tên...Ngay khi Tiền nhị thiếu đang đưa Nguyên Tố đi dạo quanh thành phố J thì trong một căn phòng khác, cũng có một người đang đứng ngồi không yên.

Dưới ánh đèn mờ ảo, anh cả của anh, Tiền Sĩ Minh đã thay đổi bộ dạng luôn vâng vâng dạ dạ trước mắt bố mình, sự lạnh lẽo bao trùm đôi đồng tử, ông ta nhìn thời gian một chút, không nhịn được nhấc điện thoại lên bấm số, giọng điệu lạnh lùng.

“Lo liệu mọi chuyện xong chưa?”

“Yên tâm đi, người của tôi luôn canh chừng trong con hẻm nhà cô ta.”

“Nhanh chóng gọn ghẽ một chút, cứ làm trước cửa nhà cô ta, đừng để lại dấu vết. Tôi muốn khiến cô ta không còn mặt mũi nào xuất hiện trước mặt con trai tôi nữa.”

Tiền Sĩ Minh hừ lạnh một tiếng cúp điện thoại, vừa nghĩ tới đứa con trai ưu tú của mình lại muốn lấy loại phụ nữ đó, ông ta lại tức không chịu được.

Nhưng lần này, người tức đến không chịu được còn có một người nữa, chính là Tiền Ngạo.

“Tôi muốn quay về.”

Nguyên Tố yếu ớt dựa vào lưng ghế, sau khi nôn một trận cơ thể càng bủn rủn không thể chịu được, lời vừa thốt ra, bên cạnh đã vang lên giọng nói khinh thường của Tiền Ngạo.

“Đừng giả vờ nữa được không? Ông đây đã định xá mệnh bồi quân tử[1] rồi, lần đầu tiên đều giao cho cô, cô còn muốn thế nào nữa?”

“Anh thật đáng ghét!”

Lại mắng mình đáng ghét? Tiền Ngạo thực sự muốn đạp người phụ nữ này từ cửa xe ra ngoài.

“Cô vẫn mơ mộng hão huyền muốn gả cho Trọng Nghiêu à? Cô thật sự cho rằng cậu ta sẽ kết hôn dễ dàng như vậy sao? Đúng là ngây thơ! Đừng để đến lúc đó không biết mình chết thế nào?”

Lại đe dọa? Nhìn khuôn mặt đẹp trai nhưng lại khiến người khác chán ghét của Tiền Ngạo, Nguyên Tố hận đến nghiến răng nghiến lợi.

“Đúng, anh có tiền có quyền thế, nhưng anh không sợ phát tán ra ngoài, đăng lên mạng, đăng lên Weibo, gửi cho giới truyền thông sao? Tốt xấu gì anh cũng là nhân vật của công chúng, anh không sợ bị ảnh hưởng sao?”

“Hừ!” Thấy cô xù lông lên như một con nhím nhỏ, ngược lại Tiền Ngạo lại bật cười, “Tôi thật sự đã xem nhẹ cô rồi, đúng là lợi hại! Nào, cô nói cho tôi biết, đăng lên mạng rồi gửi cho giới truyền thông có thể khiến tôi bị ảnh hưởng như thế nào?”

Đồ kiêu căng, ngạo mạn!

Nhưng những gì anh nói là sự thật, cô chỉ đang lấy trứng chọi đá mà thôi, cô không bao giờ có thể thắng được anh. Nguyên Tố mím môi thầm cười nhạo bản thân, bất giác cắn môi dưới tái nhợt.

“Địa chỉ.” Không nhìn nổi bộ dạng như sắp chết này của cô nữa, Tiền Ngạo cảm thấy rất phiền lòng, mặt tối sầm lại.

“...” Nguyên Tố hơi kinh ngạc, sao anh có thể dễ dàng đồng ý cho cô về?

“Con mẹ nó tôi không thiếu phụ nữ.” Sắc mặt Tiền Ngạo xám xịt, trầm giọng bổ sung thêm một câu.

Chật hẹp, âm u, ẩm ướt, một con hẻm nhỏ thông với khoảng sân, từ xa có thể nhìn thấy những ngôi nhà ngang cao thấp không đều.

Tiền nhị thiếu thực sự không biết hóa ra thành phố J có một nơi tồi tàn rách nát như này.

Thấy bóng lưng Nguyên Tố chạy biến đi rồi mất hút ở cánh cổng hẹp của khoảng sân, anh không rời đi ngay mà tắt máy, mò một điếu thuốc, nheo mắt lại rít từng hơi...

“Á!”

Nhưng một lúc sau, bên trong sân đột nhiên vang lên tiếng hét thất thanh của người phụ nữ kia.

Rất ngắn, rất gấp gáp! Chỉ một tiếng, sau đó đột ngột dừng lại.

Nhưng anh thề là mình chắc chắn đã nghe thấy!

Mẹ kiếp!

Nhìn không được lại chửi thề một tiếng, anh quá hiểu con người của anh cả, nhưng không ngờ ông ta lại hành động nhanh như vậy, anh nhanh chóng xuống xe nhặt một thanh sắt vụn ở cổng, sải bước chạy vào trong mảnh sân tồi tàn và tối tăm...