Chương 31

Khi nhìn thấy Tiền Ngạo, vẻ kiêu ngạo của một minh tinh vừa nãy đã hoàn toàn biến mất, dáng vẻ cô ta đến ngồi cạnh Tiền Ngạo như một con chim họa mi, thân mật đến mức cơ thể cô như muốn dán chặt vào Tiền Ngạo.

“Nhị thiếu, em tưởng anh quên em rồi chứ, hôm đó ở công ty anh chả để ý đến em gì cả?”

Giọng nói đó quá nhõng nhẽo, nghe đến nổi cả da gà.

Nguyên Tố phỏng đoán, đây mới thực sự là có thực lực diễn xuất, đóng vai gì giống cái đó.

So với Triệu Ái Lệ, Nguyên Tố thích sự giản dị của Bạch Mộ Nha hơn, có thể thấy được tình cảm của Bạch Mộ Nha dành cho anh ta, nhưng loại đàn ông này...

Khó hiểu, lại càng khó để đi tìm hiểu.

Không ngờ là, trên mặt Tiền Ngạo lộ ra vẻ mất kiên nhẫn, anh ta rút tay về, cúi mặt xuống cười lạnh.

“Không hiểu quy tắc thế này sao? Muốn bàn chuyện công việc thì phải hẹn trước. Nếu không muốn chơi thì cút về cho tôi, nhanh!”

Triệu Ái Lệ run lên khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của anh ta, cho dù cô đã quen với việc diễn xuất cũng có chút không kìm được.

“...Người ta...chỉ đùa một chút thôi.”

Nói xong, cô ta lại hờn dỗi cọ sát vào người của anh để che dấu sự ngượng ngùng của bản thân.

“Thế mới ngoan chứ.” Tiền Ngạo cười một tiếng rồi bắt chéo chân sang một bên .

Lúc này Từ Phong cũng dẫn đến một người phụ nữ xinh đẹp. Đám đàn ông cùng nhau nói chuyện kinh doanh, cổ phiếu, phụ nữ, chính trị, bầu không khí rất bình thường thoải mái. Đám đàn ông nói chuyện trên trời dưới đất, còn mấy người phụ nữ ngoan ngoãn ngồi bên cười, bầu không khí rất nào nhiệt.

Nguyên Tố im lặng ngồi bên cạnh, sự mệt mỏi tăng lên gấp đôi.

Với cô mà nói, ký ức về nơi này khiến cô không thể chịu đựng nổi, nó là một vết nhơ không bao giờ xóa được trong đời cô, và người tạo ra vết nhơ đó dường như vẫn muốn mở rộng nó ra vô tận.

“Không vui sao?” Nhận thấy được sự thay đổi nhỏ bé của cô, Tiền Trọng Nghiêu ôm cô vào lòng, nhẹ giọng nói bên tai cô: “Cô ngốc, lần sau anh sẽ không ép em nữa, anh xin lỗi, đừng giận anh nhé, nào, cười một cái đi...”

Nhìn thấy dáng vẻ hối lỗi của anh ta, Nguyên Tố mỉm cười, dựa vào trong lòng anh ta, cô thật sự không muốn làm cho anh ta mất hứng, bởi vì đã được lão gia tử gật đầu đồng ý nên anh đã vui vẻ cả đêm.

Trong mắt người ngoài, hai người này hoàn toàn giống như keo sơn.

“Nhìn đôi bạn trẻ này, tình cảm thật tốt nha!” Giọng nói của cô dẫn chương trình rất êm tai.

Mọi người đều cười lớn.

Trong vòng tròn này, những người không thích đùa giỡn như Tiền Trọng Nghiêu thực sự khác biệt, những tiếng cười này cũng ẩn chứa nhiều ý nghĩa, mà Tiền Ngạo đang hưởng thụ sự phục vụ của mấy cô gái xinh đẹp nên cũng không bày tỏ ý kiến gì.

Việc tụ tập của đám anh em này nói cho cùng thì ngoài ăn uống thì là vui chơi.

Những trò chơi như oẳn tù xì, thả xúc xắc thì bọn họ đã sớm không chơi nữa rồi, Từ Phong uống thêm hai ly nữa, rồi bày ra trò nói thật hay đại mạo hiểm, nhận được sự đồng tình nhất trí của tất cả mọi người trừ Nguyên Tố.

Bạch Mộ Niên yêu cầu nhân viên phục vụ lấy ra một bộ bài, Từ Phong nhận lấy bộ bài rồi phổ biến quy tắc trò chơi.

“Khi quân bài được rút ra, người có số điểm cao nhất sẽ thắng, người có số điểm thấp nhất sẽ thua. Người thua cuộc có thể chọn nói thật hoặc đại mạo hiểm ...” Nói đến đây rồi nhìn quanh một cách ảm đạm, “Ai nói dối sẽ bị nguyền rủa...”

Nguyên Tố bị lời nói u ám của hắn làm cho rùng mình, “Tôi có thể không tham gia không?”

“Tất nhiên là không.” Mọi người nhao nhao lên.

Nguyên Tố bất lực cau mày, da đầu ngứa ngáy.

Trò chơi bắt đầu.

Mọi người đều lo lắng rút bài, sau đó dùng dũng khí ra pháp trường trải bài lên bàn.

Không ngờ đếnTừ Phong người bày ra trò chơi này đã thua ngay ván đầu tiên, mà Tiền Ngạo đã thắng.

“Nói thật hay đại mạo hiểm?”

Từ Phong đau khổ nói: “Đại mạo hiểm.”

“Đi ra ngoài, rẽ trái, hôn người đàn ông đầu tiên anh gặp trong ba phút.”

Có tiếng cười vang lên, Từ Phong giận dữ nói: “Con bà nó, thế tôi chọn nói thật.”

“Tự tạo nghiệp, sống không nổi đâu!” Tiền Ngạo xoa xoa cằm, không có ý tốt nhìn chằm chằm anh ta, “Cậu đã từng làm phẫu thuật cắt bao qυყ đầυ chưa? Làm năm bao nhiêu tuổi?”

“Mẹ kiếp, biết ngay là anh sẽ hỏi thế này mà.” Từ Phong đặt ly lên trên bàn, có chút khó nói: “Đã làm qua… năm 15 tuổi!

Bầu không khí ngày càng vui vẻ!

Đến lượt Triệu Ái Lệ ở vòng khác. Cô ta không do dự chọn đại mạo hiểm. Trần thiếu chiến thắng, hai mắt cười rạng rỡ, yêu cầu cô ta ngồi trên sô pha bắt chước bộ phim Nhật Bản, còn phải hét lên: “A, tiếp nữa đi, tiếp nữa đi!”

Không hổ danh là ngôi sao lớn, thị phạm rất sung, đỏ mặt nằm trên ghế sô pha thể hiện kỹ năng diễn xuất của mình, chứng tỏ rằng các nữ diễn viên Trung Quốc không hề kém cạnh kỹ năng diễn xuất của các diễn viên trong phim Nhật Bản.

Với nhịp điệu của những âm thanh cuồng nhiệt, “Ưʍ... aaaa, tiếp nữa đi”, bầu không khí tại hiện trường được đẩy lên cao trào.

Trong âm thanh biểu diễn của cô ta, Nguyên Tố luôn cảm thấy anh chàng có khuôn mặt xấu xí kia đang liếc nhìn cô, không biết là do cố ý hay vô tình. Hình ảnh khiến người khác đỏ mặt tim đập nhanh của anh ta và cô ở đây một năm trước đột nhiên hiện lên trong đầu, mồ hôi túa ra trong lòng bàn tay đang nắm chặt của cô.

Một lượt chơi mới bắt đầu, lần này Ngô thiếu thắng, và người thua là Tiền Trọng Nghiêu.

“Tôi lựa chọn đại mạo hiểm!”

Cậu Ngô liếc nhìn Nguyên Tố ngồi bên cạnh anh ta, nở nụ cười vô cùng thô tục nói: “Trọng thiếu, lần này là anh đây sẽ không làm khó cậu. Trực tiếp hôn vợ cậu ở đây trong vòng 3 phút, bây giờ bắt đầu...”

Nguyên Tố hoảng hốt, hôn hít dưới ánh mắt của mọi người sao?

Đặc biệt là Tiền Ngạo vẫn đang ở đây …

Chương 31

Không cho phép cô suy nghĩ, cơ thể cô ngay lập tức rơi vào vòng tay mạnh mẽ của tiền Trọng Nghiêu, giây tiếp theo, những nụ hôn mạnh mẽ của anh rơi xuống môi cô... Hơi thở nóng bỏng, vẻ mặt say mê và tập trung.

“Đá lưỡi! Đá lưỡi!”

Ngô thiếu tiến sát đến trước mặt hai người để giám sát, những người khác thì hét ầm lên, Từ Phong điên cuồng vỗ bàn.

Không biết là do không kiềm chế được hay là không muốn chịu thua, Tiền Trọng Nghiêu một tay nắm lấy gáy cô, lợi dụng sơ hở lúc cô đang kinh hãi thì anh thâm nhập vào một cách trắng trợn, nhẹ nhàng vờn lên lưỡi cô.

Dây dưa, dây dưa nữa.

Một người đàn ông dù có dịu dàng đến đâu đối xử với cô gái mình thích cũng sẽ có lúc vội vàng. Tiền Trọng Nghiêu cũng vậy. Sự ngọt ngào của cô khiến anh gần như quên mất mình đang ở đâu. Nụ hôn này kéo dài khá lâu...

Ba phút, có người cho rằng rất dài, có người lại cho rằng rất ngắn.

Cái nhìn lạnh lùng giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô, khiến Nguyên Tố có chút thất thần, dứt khoát nhắm mắt lại.

Cuối cùng thì nó cũng kết thúc, tất cả mọi người trong phòng đều “suỵt” một tiếng, rồi lại tiếp tục trêu đùa.

Sau khi chơi thêm mấy ván nữa, khi Nguyên Tố đang thấp thỏm không yên, cô đã thua, mà người thắng là Triệu Ái Lệ.

Bắt gặp ánh mắt không mấy thiện cảm của Triệu Ái Lệ, Nguyên Tố âm thầm đổ mồ hôi lạnh.

“Đại mạo hiểm đi!”

“Ở nơi này, ngoại trừ Trọng thiếu ra, cô hãy chọn một người đàn ông khác để hôn trong ba phút.”

Nguyên Tố giật mình, cô đã biết cô ta sẽ không dễ dàng buông tha cô.

Mà Triệu Ái Lệ vừa nói xong thì đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, cô ta ngả người nằm vào trong lòng Tiền Ngạo, vòng hai tay giống như thằn lằn qua eo anh, cười hì hì bổ sung, “Cũng không được chọn Nhị thiếu, cô có thể tùy tiện chọn những người còn lại.”

Da đầu Nguyên Tố tê liệt, cô không thể không thỏa hiệp.

“Tôi chọn sự thật.”

Triệu Ái Lệ vui mừng và nhìn cô chằm chằm.

“Cảm giác lần đầu tiên lên giường với một người đàn ông như thế nào?”

Sắc mặt của Nguyên Tố hơi thay đổi, lần đầu tiên sao?

Phản xạ có điều kiện là thật đáng sợ.

Như thể không kiểm soát được nữa, ký ức chợt òa về trong đầu cô.

Trong hoàn cảnh này, cùng một chỗ, cô rất dễ nhớ lại cái đêm hỗn loạn trong một năm trước, sắc mặt cô nhanh chóng đỏ bừng đến tận mang tai, xấu hổ, khó xử, thậm chí có cả nhục nhã đan xen, không thể phân rõ được.

Gần như cùng lúc đó.

Tiền Ngạo nhất thời cũng chìm trong vòng xoáy của ký ức, loại cảm giác không được coi là dài này khiến anh có chút nóng nảy, thậm chí anh cũng muốn biết câu trả lời của cô như những người khác.

Hai người vô thức nhìn nhau.

Khi bốn mắt giao nhau, ánh mắt anh đặc biệt sáng ngời dưới ánh đèn pha lê, khiến cô có cảm giác như bị thiêu đốt.

Lúc này, cô cảm thấy bàn tay của Trọng Nghiêu đang ôm eo mình càng ngày càng chặt, cô cắn môi. Đều muốn xem trò cười, đúng không? Thế để tôi cho mấy người xem đủ, ý nghĩ giữ gìn tôn nghiêm vẫn đang đấu tranh trong l*иg ngực cô, muốn thoát ra ngoài, cô nhấn mạnh từng chữ.

“Như bị chó cắn.”

Cả đám người cười lớn.

Tiền Ngạo kìm nén, dập tắt điếu thuốc trên tay, như thể một cơn bão đang bùng lên trong mắt anh.

Nguyên Tố không dám nhìn xem Trọng Nghiêu biểu hiện như thế nào, bối rối đi thẳng vào phòng vệ sinh, trái tim đập dữ dội như sắp lao ra khỏi l*иg ngực cô bất cứ lúc nào.

Cô rất hối hận vì đã nghe theo lời của Trọng Nghiêu đến Đế Cung, không nói đến bản thân xấu hổ mà còn khiến Trọng Nghiêu cảm thấy khó xử.

Tự tạo nghiệp chướng, không sống được lâu.

Cô lắc đầu, chợt nghĩ đến người vừa nói câu này, trong lòng càng thêm bồn chồn.

Đám người này thật kinh tởm.

Ở đó một hồi, cô liền nghe thấy có người nhỏ giọng cười nói, rõ ràng là Triệu Ái Lệ và cô dẫn chương trình xinh đẹp đó, để tránh khung cảnh ngượng ngùng, cô chỉ có thể dừng bước, tuy rằng nghe lén không phải việc tử tế gì, nhưng âm thanh cứ đập vào tai không muốn nghe cũng khó.

“Nghe nói Ngô thiếu cầu hôn cô rồi? Cô thật là may mắn, có thể gả vào một gia đình giàu sang quyền thế, thực sự trở thành bà chủ!” Giọng điệu Triệu Ái Lệ tràn đầy cảm thán.

“Haiz! Nhìn bên ngoài thế thôi chứ tên ngốc kia quả thực là một cây tăm, không có ích lợi gì. Vẫn là cô may mắn, ai mà không biết là Tiền Ngạo ra tay hào phóng, rồi còn thân thể đó, khuôn mặt đó, khiến người khác thèm muốn...”

Nói đến đây, rồi đột nhiên dừng lại mấy giây, rồi lại có giọng nói truyền đến.

“Haiz! Tiền Ngạo có khiến cô thoải mái không? Mau cho tôi biết đi...”

Mặc dù giọng nói của bọn họ rất nhỏ, nhưng Nguyên Tố cách đó một lớp tường vẫn có thể nghe thấy rõ ràng, sắc mặt cô đỏ bừng, trong lòng có chút khinh thường loại người này.

“Cô biết hết những chuyện này sao? Không lẽ cô cũng đã...”

“Đừng nhìn tôi, tôi không may mắn được như vậy! Viên Duy có nói qua, trước đây cô ta được Tiền Ngạo chơi qua một lần liền đi khắp nơi khoe khoang, chỉ sợ người khác không biết, thật không biết xấu hổ!”

Âm thanh càng ngày càng nhỏ dần, cuối cùng cũng không còn tiếng động gì nữa.

[1] VCR: Viết tắt của Video Cassette Recorder - Máy ghi video hoặc máy quay video

[2] Trình Giảo Kim (程咬金): 589 - 665, là một đại tướng công thần khai quốc nhà Đường. Hảo hán này khỏe như voi, thời trẻ phá làng phá xóm, lại còn làm thảo khấu vô cùng hung hăng ngang ngược. Sau này làm tướng thì chuyên gia lấy toàn lực đánh ba búa. Đánh xong mà địch không chết thì bỏ chạy, nghỉ ngơi một chút quay lại đánh ba búa tiếp. Bởi vậy, hảo hán này là chuyên gia phá bĩnh, chịu lợi chứ không chịu thiệt. Ai mà hay nửa đường nhảy ra phá bĩnh chuyện của người khác thường gọi là Trình Giảo Kim.