Chương 30

Tiền Ngạo trầm ngâm một lát, liếc mắt sang bên cạnh nhìn khuôn mặt trắng bệch của Nguyên Tố sau đó cười nói: “Nếu đã như vậy, chú sẽ để Niên Tử an bài một phòng ở Đế Cung, vừa về nước cũng chưa gặp các anh em uống vài ly, cũng đem cả bọn Phong Tử gọi đến nữa.”

Đế cung?

Nguyên Tố toàn thân phát lạnh, run rẩy, bàn tay cuộn lại, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, không tự nhiên nở nụ cười.

“Trọng Nghiêu, đưa em về nhà trước rồi hẵng đi, em không tham gia nơi náo nhiệt như vậy...”

Vẻ mặt của Tiền Ngạo trở nên lạnh lùng, ánh mắt rơi vào bàn tay đang nắm chặt của cô, anh cười nhạo, “Như vậy sao được? Cháu dâu không định cho chú hai chút mặt mũi sao? Mau lên đi, Trọng Nghiêu, đừng nói với chú là cháu không thể mời được cháu dâu đi cùng.”

“Mọi người đi đâu vậy? Tôi cũng muốn đi.” Lúc này, Bạch Mộ Nha cũng vội vàng chạy lại.

Tiền Ngạo cau mày, không chút suy nghĩ cự tuyệt, “Nơi đó không thích hợp với cô.”

Bạch Mộ Nha bĩu môi không vui, “Tố Tố có thể đi, tại sao em không thể đi?”

“Bởi vì cô không giống cô ấy.” Nói xong, Tiền Ngạo cười ý vị nhìn về phía Nguyên Tố.

Nguyên Tố đương nhiên hiểu ý của anh, trong mắt anh, Bạch Mộ Nha là một cô gái tốt còn và Nguyên Tố cô chỉ là gái bán hoa.

Tiền Trọng Nghiêu không hiểu, vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của Nguyên Tố, “Chú hai của anh chính là tính cách này, sẽ không ăn thịt em đâu. Những người chúng ta gặp sắp tới đều là anh em chơi cùng nhau từ nhỏ, cùng nhau lớn lên của anh.”

Nguyên Tố im lặng, chỉ có Tiền Trọng Nghiêu ngăn anh vào xe và lái xe rời khỏi biệt thự quân khu Tây Sơn.

Mắt Tiền Ngạo lóe sáng, Bạch Mộ Nha hơn ai hết hiểu rõ ánh mắt này có nghĩa là gì.

Trực giác của phụ nữ thật sự là một thứ kinh khủng, không cần bất cứ cơ sở khoa học nào vẫn có thể nhìn rõ được những điều bất thường, giống như Bạch Mộ Nha lúc này.

Nhưng cô là một người phụ nữ thông minh, cô biết nên làm gì, cô hiểu Tiền Ngạo, hiểu anh còn hơn cả bản thân mình.

“Thật quá đáng, vậy thì chúc mọi người đi chơi vui vẻ!” Bỏ lại một câu, cô ta bực bội giậm chân rồi quay vào nhà .

Cô ta có thể đợi, đợi anh chơi đủ rồi thu lại tâm tư.

Tiền Ngạo lười quan tâm đến cô ta, lấy chìa khóa xe từ người tài xế đang đợi bên cạnh, nhìn thấy chiếc xe của Tiền Trọng Nghiêu đang rời đi, anh đột nhiên trở nên cáu kỉnh.

“Nói với Thi Vũ, điều tra cho tôi về người phụ nữ đó, mọi thứ!”

Nói xong anh lên chiếc xe Bugatti Veyron rồi phóng đi.

Ánh sáng đèn đường phản chiếu trên gương mặt anh, gần như vô cảm nhưng cũng giống như biển cả, biển lặng nhất trước khi sóng to gió lớn ập đến.

Không có ai biết tâm tình hiện tại của anh là như thế nào.

Nhưng chỉ có anh là biết, anh hiện giờ giống như đang bị xương cá mắc trong cổ họng, khó chịu đến nghẹn ngào.

Đế Cung Cửu Trùng là nơi tụ họp lâu đời của đám người Tiền Ngạo.

Ngoại trừ Bạch Mộ Niên, những người khác đều dẫn theo một người phụ nữ, người có khuôn mặt tròn trịa gọi là Trần thiếu, người có thân hình hơi mập gọi là Ngô thiếu. Hai người phụ nữ thì một người là người mẫu xe hơi, một người là dẫn chương trình ở đài truyền hình.

Tiền Trọng Nghiêu long trọng giới thiệu cô là bạn gái mình. Khi đến Bạch Mộ Niên, anh hờ hững liếc nhìn cô một cái, bộ dạng không quan tâm ấy khiến cô cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Rõ ràng là anh vẫn nhớ cô và chuyện xảy ra ở đây vào một năm trước.

“Đều đứng đó làm gì thế, ngồi xuống đi!” Tiền Ngạo cầm lấy bao diêm Bạch Mộ Niên đưa, đánh vài phát diêm rồi châm thuốc, nhìn thấy bộ dạng Nguyên Tố không dám ngẩng đầu lên, anh ta hung ác liếc mắt.

“Cháu dâu, lần đầu tiên đến đây sao?”

Nguyên Tố hơi khựng lại, người đàn ông này rõ ràng đã biết rồi mà còn cố tình hỏi, rốt cuộc là anh ta đang muốn làm cái gì thế?

Thôi kệ, tiến lên hay rút lui cũng giống nhau, đều không thể thoát, co đầu cũng là dao, duỗi đầu cũng là dao, nghiêng đầu im lặng, anh ta thích làm thế nào thì làm thế đấy đi.

Biết được người chú hai này không phải đang nghiêm túc, Tiền Trọng Nghiêu không nghĩ ngợi nhiều, gọi Nguyên Tố rồi ngồi xuống.

“Tố Tố, cô đừng để ý, chú hai của anh là thế đấy.”

Tiền Ngạo cong môi, vừa định mở miệng thì chuông điện thoại reo lên, ngón tay mảnh khảnh của anh lướt qua màn hình, lười biếng cầm lên, “Ai? Đang ở chỗ cũ. Muốn tới sao? Vậy thì tới đây đi.”

Tiền Trọng Nghiêu đút cho Nguyên Tố một miếng hoa quả rồi trêu chọc nói: “Rời được một năm rồi, 500 anh em của anh chắc vãn chưa quên anh chứ?”

Sau một giây, Tiền Ngạo mới thanh thản nói: “Đừng nói nhảm, làm sao có thể chứ? Nhưng mà... Có lẽ không chừng cũng có một hai người vô lương tâm đã quên mất rồi.”

Một đôi mắt sắc bén liếc qua đôi nam nữ bên cạnh, càng nhìn càng thấy chướng mắt.

Trong lòng Nguyên Tô lúng túng hoảng sợ, rồi dần dần bình tĩnh trở lại, là phúc không phải họa, nếu là họa thì cũng không thể tránh khỏi. Ngoài cách đối mặt, cô không tìm được cách nào khác để an ủi bản thân.

Một lúc sau, nhân viên phục vụ đưa một người phụ nữ xinh đẹp mặc chiếc váy dài trắng xẻ sâu cổ chữ V đến. Cô bước đi thướt tha như đang bước trên thảm đỏ Hollywood... Đây không phải ngôi sao nổi tiếng Triệu Ái Lệ thì là ai chứ?