Chương 17

Sáng ngày hôm nay, phó Giám đốc cục quản lý đất đai tài nguyên môi trường thành phố H, bị buộc tôi lạm dụng chức quyền và nhận hối lộ, hình phạt cho tội nhận hối lộ sẽ được tăng lên gấp đôi. Có nguồn tin cho rằng sự tình bại lộ của họ có liên quan đến kế hoạch dự án ‘Số 1 Giang Biên’… Trước mắt, vụ án đang được tiếp tục điều tra làm rõ…

Hách Tịnh? Cùng với Hách Tịnh kia là một người à?

Nguyên Tố kinh ngạc há hốc miệng, nhất thời quên mất cảnh tượng xấu hổ vừa rồi, quay đầu lai thăm dò nhìn về phía Tiền Ngạo, ánh mắt dò hỏi.

“Đúng, cô không có nghe nhầm.” Thấy cô lộ vẻ nghi ngờ, Tiền Ngạo sảng khoái nói thẳng: “Có ý đồ xấu với người của lão tử, sẽ không có kết cục tốt đẹp.”

Nhưng bọn họ không phải là bạn bè sao? Anh ta vì sao lại muốn làm như vậy?

Đương nhiên là Nguyên Tố sẽ không tự minh đa tình nghĩ rằng Tiền Ngạo vì cô nên mới làm như vậy, chỗ này chắc chắn bên trong có liên quan đến tranh chấp lợi ích kinh tế giữa hai người họ rồi.

Bỏ đi, chuyện của bọn họ, bọn họ giải quyết, mình vẫn nên biết càng ít càng tốt, rắn chuột một ổ, chó cắn chó, một miệng đầy lông.

Dứt khoát nhắm mắt lại giả vờ ngủ bởi vì cô không biết phải hòa hợp với người đàn ông này như thế nào nếu như cô mở mắt. Nói anh ta xấu xa, anh ta lại nhiều lần giúp đỡ cô, nói anh ta không xấu, nhưng những gì anh ta làm, lại chẳng có một chút gì đáng tin.

Còn tốt, qua nốt ngày mai, anh đi đường anh, tôi đi đường tôi, vĩnh viến sẽ không bao giờ gặp mặt nữa.

Có lẽ do có liên qua đến thuốc mê X, nên cả chiều hôm nay Nguyên Tố chỉ có ngủ rồi lại tỉnh, tỉnh rồi ngủ tiếp. Đến thời gian bữa tối, vẫn chỉ uống được một bát cháo ngoài ra không ăn thêm một cái gì khác.

Vào tháng tư, khuôn mặt của đứa nhỏ, nó nói thay đổi liền thay đổi.

Vào nửa đêm, bỗng nhiên có gió lớn giật mạnh, trời bắt đầu mưa to, mưa bị gió thổi đập vào cửa sổ phát ra những tiếng kêu làm cho Nguyên Tố bị tỉnh giấc.

Mãi một lúc sau mới phát hiện bản thân đang bị người một người từ phía sau ôm thật chặt đem cô bao chọn ở trong lòng, có điều cô cũng không quá bất ngờ, ngoài tên họ Tiền ra thì còn ai vào đây.

Cái chỗ bệnh viện này, là phòng bệnh.

“Anh làm thế nào lại chạy đến trên giường của tôi rồi?”

Cô cố gắng thoát ra khỏi vòng tay của anh, nhưng mà tay anh ôm cô thặt chặt không có cách nào cử dộng chứ đừng nói đến thoát ra, “Cái gì mà của cô, ngay cả cô cũng là của lão tử.”

Nguyên Tố không ngốc, tự nhiên là biết anh ta là cái giống loài quý hiếm gì.

Muốn lý luận với anh ta? Thuần túy là tự mình chuốc khổ, Tiền nhị thiếu luôn luôn đúng.

“Anh… Anh làm gì đấy?”

“Cô gái, có phải cô đang rất muốn tôi sẽ làm gì cô đúng không?” Tiền Ngạo xấu xa cười một tiếng, cúi người hướng về phía tai cô thổi một hơi, trực tiếp lật người đè cô ở dưới thân, âu yếm đặt những nụ hôn lên chiếc cổ trắng ngần của cô.

Cùng cô ở cùng một chỗ, anh cảm thấy mình có sự thay đổi, không giống bản thân mình nữa, chỉ muốn hú lên, đè cô xuống ăn sạch như mấy con sói đói, nhưng mà, vết thương trên người cô… Nghĩ đến đây, anh chỉ muốn tát cho mình mấy cái thật mạnh.

Đệt, mình đúng là ngu ngốc mà, làm sao lại có thể dùng một lần liền hỏng một lần vậy?

Anh lật người cô lại đối diện với bản thân mình, chỉ thấy cơ thể cô đang run rẩy, nhưng cũng không phản kháng với anh như mọi khi, cả người cuộn lại cong như con tôm, rõ ràng là đang rất sợ hãi nhưng lại cứ thích giả vờ mạnh mẽ.

“Em ngày hôm nay sao dịu ngoan vậy, không phản kháng như mọi khi nữa à?” Anh cười xấu xa kề sát bên tai cô.

Hơi thở của anh ta cứ như có như không thổi vào tai của cô.

Trong não Nguyên Tố có chút vựng, cơ thể không khống chế được lúc nóng lúc lạnh, cảm thấy bản thân không còn chịu sự khống chế của mình nữa, sợ hãi, hoảng loạn, tay chân như thừa thãi không biết đặt vào đâu.

“Giúp tôi!”

Anh đột nhiên thì thầm, tay nắm lấy tay nhỏ của cô, ghé vào một bên tai của cô cười mờ ám.

“Bằng lòng chứ?”

Trong bóng tối, Nguyên Tố biết mặt mình chắc phải đỏ đến tận mang tai rồi, hai má nóng phừng phừng như quả trứng luộc rồi. Vừa muốn mở miệng mắng anh, nhưng sau một hồi cân nhắc kỹ càng, cô hiên tại đã bị anh thuần túy ôm ba ngày nay rồi, cho nên anh muốn làm việc gì đó, chỉ là muốn thực hiện quyền lợi của anh ta thôi mà.

May quá, đèn không có bật….

Có thể bỏ qua vẻ mặt khó coi và tủi nhục của cô lúc này.

Tiền Ngạo cười nhẹ, “Bị dọa rồi à?”

Nguyên Tố không nói, chỉ là nhẹ “hừ” một tiếng, trong đêm yên tĩnh nghe vào trong tai mười phần dễ nghe.

Muốn cười nhưng lại không được cười, Tiền Ngạo cảm thấy việc trêu chọc cô thật là quá thú vị rồi. Nhỏ tiếng thì thầm vào tai cô.

“Hoặc là……, hoặc là……tự mình lựa chọn!”

“Vô sỉ!” Nguyên Tố nghe tiếng cười xấu xa của anh, tóc dựng ngược, nhấc chân ý định đá, nhưng anh lại nắm được chân cô giữ chặt trong tay chế trụ, đầu ngón tay khe khẽ gãi vào chân cô.

“A…”

Không thể kiềm chế phản ứng theo bản năng, Nguyên Tố nhịn lại nhịn, cuối cùng lại bật ra một tiếng cười so với khóc còn khó coi hơn. Tiền Ngạo đột nhiên bật đèn, dưới ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt cô trở nên rõ ràng… Khuôn mặt đỏ hây hây, đôi mắt nhắm chặt, hàng mi dài cong vυ"t khẽ lay động, càng ngày càng trở nên quyến rũ dộng lòng người.

“Cô, mở mắt ra!”

Đợi mãi vẫn không thấy cô mở mắt, anh khó chịu, tay lớn nắm lấy tóc cô kéo ngược lại, ôm đầu cô hôn lên môi cô một cách thô bạo.

Cướp đoạt, thỏa hiệp, tấn công, nhượng bộ, dây dưa…

Đêm nay, Nguyên Tố mấy lần chống đỡ không được, cuối cùng mệt mỏi ngủ thϊếp đi. Tiếng mưa rơi đập vào ô cửa sổ, tí tách tí tách, như đang miêu tả âm thanh tiếng tim đập của cô, nhảy nhót sung mãn và đầy tiết tấu.

Yên lặng, an tường!

Nhưng khi Nguyên Tố thức dậy lần nữa.

Bên gối đã không còn thấy Tiền Ngạo, chỉ có một tấm chi phiếu 100 vạn cùng với tấm vé máy bay đi thành phố J…