Chương 16

Mặt Nguyên Tố tái nhợt hơn một con ma, và giọng nói bay bổng lạ thường.

“Ta muốn ngươi chết! Họ Tiền, đưa người phụ nữ của ngươi cho người khác chơi? Còn tới ba người, rất có mặt mũi, phải không? Đồ khốn nạn, trừ phi ngươi gϊếŧ ta luôn, bằng không, ta sẽ gϊếŧ ngươi trước, gϊếŧ ngươi!”

“Đủ rồi!” Tiền Ngạo kiềm chế cô, và gầm gừ lớn tiếng: “Cô giỏi quá, ai bắt cô đi? Đồ điên! Tôi tốt bụng cứu cô, rồi đưa cô đến bệnh viện, cô vẫn cứ cho là tôi làm.”

Nguyên Tố bị choáng váng, bởi tiếng gầm của anh ta, bình tĩnh lại và nhìn chằm chằm vào anh ta.

Anh ta nói không, thực sự không? Cô có thể tin tưởng anh ta?

“Không tin, hãy hỏi bác sĩ sau.” Thấy cô nghi ngờ, Tiền Ngạo càng tức, cô thuộc mèo sao? Động một chút là duỗi móng vuốt cào người.

Trong mắt anh có lửa giận, anh cười lạnh một tiếng, hừ một tiếng, đóng sầm cửa lại rồi bỏ đi.

Không lâu sau khi anh ta đi ra ngoài, một nữ bác sĩ đeo khẩu trang tươi cười bước vào và nói về tình trạng và cách điều trị của cô, cuối cùng cô tin rằng mình không bị xâm phạm.

“Oa” Cô bật khóc.

Cô không khóc khi nghĩ mình bị xâm phạm, cũng không khóc, khi đánh nhau với Tiền Ngạo, nhưng ngay khi nghe tin mình không sao cả, cảm xúc như được giải tỏa ngay lập tức, cô bật khóc.

Trong hốc mắt, như bị xịt nước ớt, nước mắt chảy xuống như thác nước, không kìm được.

“Mau uống cháo đi, xong uống thuốc đi, cô thật sự cho rằng tôi nguyện ý phục vụ cô sao?” Không biết từ khi nào, Tiền Ngạo lại đi vào, vết thương trên trán đã được xử lý, thân thể sạch sẽ, lại bưng một bát cháo khác trên tay, tùy ý nhét vào tay cô, ngồi ở mép giường châm một điếu thuốc, nhìn cô ăn không nói lời nào, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Vết thương trên người cô không nghiêm trọng, nhưng liều lượng thuốc X quá lớn, nên trong một thời gian, cơ thể cô sẽ rất yếu, bác sĩ đề nghị nhập viện theo dõi một ngày.

Thành thật uống xong một bát cháo, sức lực của cô đã khôi phục không ít, ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ chiếu vào, như mạ một lớp vàng trong phòng, cô khẽ nhếch môi khô khốc, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói gì.

Tiền Ngạo không nói chuyện, trầm mặc ngồi xuống, cuối cùng nén lại cơn tức giận trong lòng.

Một điếu thuốc hút xong, bỏ vào gạt tàn, đứng dậy kéo rèm vào, hung ác nói: “Cởϊ qυầи ra!”

“Anh muốn làm gì?”

Nguyên Tố rùng mình một cái, mặt đỏ au như sắp xuất huyết.

Cái tên biếи ŧɦái này, thật là điên rồ, đang ở bệnh viện lại có thể dám đưa ra loại yêu cầu này cơ chứ.

Nhìn sắc mặt lúc xanh lúc trắng của cô Tiền Ngạo liền biết cô đã hiểu lầm ý của anh rồi, im lặng một lúc lâu tâm trạng bỗng trở nên vô cùng tốt, tự nhiên nảy ra ý tưởng xấu muốn trêu chọc cô.

“Cô tự mình cởi hay tôi cởi giúp cô?” Mặt anh nghiêm lại.

Sau khi nghe xong câu đó, cơ thể của Nguyên Tố trở nên cứng ngắc, tay dùng sức cố gắng gỡ mấy mấy cái móng vuốt từ trên người xuống.

“Biếи ŧɦái.”

Không quan tâm đến sự vùng vẫy của cô, Tiền Ngạo không tốn bao nhiêu sức lực, liền có thể chế trụ được cô, đem quần của cô lột xuống, Nguyên Tố nghiến răng nghiến lợi quát lên.

“Họ Tiền kia, tại sao anh có thể biếи ŧɦái đến mức này cơ chứ, đi tchết đi.”

Cảm giác mát mẻ đột nhiên ập đến, Nguyên Tố khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ.

Thì ra anh ta đây là muốn bôi thuốc cho cô?

Nhưng mà anh ta làm sao có thể? Loại việc này, rõ ràng cô có thể tự mình làm được cơ mà, làm sao có thể để anh ta đến làm được.

Càng nghĩ về điều đó, cô càng cảm thấy gượng gạo và xoắn xuýt.

“Ngoan ngoãn một chút! Lão tử không có hừng thú với ma bệnh!”

Tiền Ngạo vỗ nhẹ cô vài cái, cẩn thận tỉ mỉ lấy thuốc xin được của dì nhỏ bôi bôi trét trét lên vết thương của cô, còn phải chịu thêm những giày vò ham muốn trong lòng, mùi vị này không dễ chịu cho lắm. Sau một cuộc gặp gỡ, anh cảm thấy mình sắp trở thành Liễu Hạ Huệ[3] rồi!

Thật không dễ dàng gì mới bôi xong thuốc, thu dọn sạch sẽ cho cô, anh mồ hỗi nhễ nhại, thật giống như vừa bước ra từ phòng xông hơi.

Con mẹ nó chỉ có thể nhìn mà không được ăn, thật là quá dày vò người khác rồi.

Nheo mắt một cái, thấy cô lập tức trong đầu như đặc quánh lại, thật lâu không thốt lên được câu nào, không chút do dự vui vẻ trở lại.

“Này! Cô.”

Cô vẫn không thốt lên một câu nào…

Tiền Ngạo cau mày, đồ nghịch ngợm này còn rất chân thật, thuận tiện thả tự do cho cô.

Kéo qua một cái ghế sau đó ngồi xuống, châm một điếu thuốc, Nguyên Tố vẫn luôn luôn không có động tĩnh gì.

Lắc lắc đầu, cầm lấy chiếc điều khiển ti vi….

Giọng nói dễ nghe của người phụ nữ phát ra từ chiếc ti vi treo trên tường truyền lại….