Chương 12

Từ xa, Nguyên Tố nhìn thấy Hách Gia Dịch đang đứng ở cửa phòng của cô và Tiền Ngạo, đôi mắt của ả ta như nhìn thấy kẻ thù gϊếŧ cha, bên cạnh ả là người đàn ông mặt sẹo với Hoa Hưng Trì và Hách Tịnh.

Trong lòng cô chợt dấy lên một điềm báo gì đó, cô xoay người muốn chạy ra cầu thang, nhưng khi cô nhìn rõ thì đã có hai người đàn ông lạ mặt vạm vỡ khác đang đứng sau lưng cô.

Người đến có ác ý.

“Tiểu tiện nhân, tao xem mày chạy đi đâu.” Hách Gia Dịch hung ác nói.

Người đàn ông mặt sẹo sải bước về phía trước, nắm lấy Nguyên Tố và bạo lực kéo cô vào căn phòng bên cạnh. Sức mạnh của người đàn ông mặt sẹo đó quá lớn khiến cô nhíu mày vì đau, nhưng không thể thoát khỏi nó. Nhìn khuôn mặt đáng sợ của người đàn ông mặt sẹo, tim cô quặn thắt dữ dội.

“Các người làm như vậy là phạm pháp.”

Cô run rẩy lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra. Cô muốn bấm gọi “110”, còn chưa bấm xong, Hách Gia Dịch dùng chân đá một phát, giành lấy điện thoại trong tay cô mà dùng lực ném thẳng xuống đất, điện thoại cứ thế mà vỡ ra làm đôi, pin và nắp điện thoại mỗi thứ một nơi.

“Luật? Chờ xem, cho mày biết cái gì mới là luật.”

Nhìn thoáng qua làn da trắng như sứ của Nguyên Tố, sự ghen tị trong lòng Hách Gia Dịch đã bùng lên ngọn lửa thảo nguyên, và đôi mắt đỏ bừng vì ganh ghét. Lần đầu tiên gặp Tiền Ngạo là lúc đi cùng ông nội đến nhà cựu lãnh đạo tham dự tiệc mừng thọ, là cô đã thích anh ta rồi, nhưng Tiền Ngạo không hề cho cô tí mặt mũi nào cả, ba lần bảy lượt đều khiến cô xấu mặt.

Người tự cao ngạo mạn như Tiền Ngạo như vậy, mà lại bảo vệ tiện nhân này, suýt nữa thì trở mặt với anh trai cô, nghĩ đến đây cô gần như phát điên lên vì ghen tị.

“Anh ta mà biết, sẽ không để cho ngươi đi.”

Cố gắng nói Nguyên Tố này cực kỳ nhát gan, nhưng từ Hoa Hưng Trì cô có thể nhìn ra được, đám cán bộ cao cấp này sợ họ Tiền, bây giờ cô rất khó thoát thân, lúc này có thể kéo dài thêm một giây thì hay được một giây, ít ra thì tìm ra mục đích của những người này.

Nhưng làm sao cô biết được, không nhắc đến Tiền Ngạo thì không sao, nói đến Tiền Ngạo, Hách Gia Dịch không kìm được lửa trong lòng, nháy mắt với người đàn ông mặt sẹo đó, hắn ta tiến lên một bước, một cái tát, lật ngược tay lại, lại thêm một cái tát, hai cái tát này tát cho Nguyên Tố trở nên choáng váng, so với hôm nay Tiền Ngạo đánh cô trước Hoa Hưng Trì còn nặng hơn, cả đầu chóng mặt xoay chuyển, tầm nhìn càng mơ hồ, ảnh người vật trước mắt bị nhoè nhạt dần, miệng phun ra toàn chất dịch đỏ nhầy đầy mùi tanh là máu……

“Em họ, mày có biết mày nặng bao nhiêu cân không?... Mày cho rằng anh ấy quan tâm đến một con đĩ điếm sao? Không ngại nói thật với mày, anh ấy sẽ ký hợp đồng với anh trai tôi. Tất nhiên, điều kiện của hợp đồng là mày là người của anh tao.”

Bên tai ù đi, Nguyên Tố nghe rõ câu này. Hóa ra ả ta là em gái của Hách Tịnh, hoá ra tên họ Tiền kia và bọn họ căn bản là cùng một giuộc, trong nhà hàng Trung, là xem cô là khỉ để chơi đùa à?

“Vì dựa vào việc tao mua lại mày bằng tiền!”

“Làm cho mặt cô ta ưa nhìn lại một chút đi, không còn tướng mạo xinh, tiền này ta đổ sông đổ biển cả!”

“Thằng Hách Tịnh đó nhắm trúng cô rồi đó, cô có biết không?”

Nghĩ đến những lời không liên quan của Tiền Ngạo, cô đột nhiên hiểu ra... Và bây giờ, cô hận anh đếm mức muốn cắn thịt, uống máu anh, chẳng trách anh thay đổi thái độ với cô một cách khó hiểu, vì anh muốn chuyển cô cho người khác chơi cùng.

Tên họ Tiền kia, không phải là người nữa rồi!

Cô chống đỡ cơ thể đang lắc lư của mình, chậm rãi lùi về góc tường, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt với tinh thần chiến đấu mạnh mẽ.

Khóe môi Hách Gia Dịch nhếch lên nụ cười tà ác, nhưng không thể che giấu được vẻ chua ngoa của sự ghen tị, “Mày không phải giỏi câu dẫn đàn ông sao? Mày đừng làm loạn, chị đây sợ mày không hài lòng, nên dâng tận miệng cho mày hẳn ba người đàn ông cường tráng này đây, hãy tận hưởng đi!”

Nói xong, ả ta ra hiệu người đàn ông mặt sẹo đó kéo Nguyên Tố lên giường ở giữa phòng.

Chết tiệt! Trong lúc giằng co, đầu Nguyên Tố đập mạnh vào góc giường, trong khoảnh khắc đó cảm thấy chất lỏng ấm nóng trào ra trên trán.

Chóng mặt quá!

Cô lắc đầu, đưa tay ra, những ngón tay trắng như tuyết bị nhuộm đỏ gây sốc.

“Tiêm cho cô ta!”

Nghe Hách Tịnh hét lên, nhìn ống tiêm dài do người đàn ông mặt sẹo cầm trên tay, cô không chống cự lại được chất lỏng màu trắng đang từ từ tiêm vào cơ thể mình.

Cô gần như có thể đoán được số phận của mình.

Một thành phố xa lạ, một khách sạn xa lạ, bị bắt nạt bởi những người lạ, một làn sóng tủi nhục trong lòng... Mẹ, mặc dù mẹ luôn đánh con, Trọng Nghiêu, mặc dù em có lỗi với anh, nhưng rất vui khi được gặp lại cả hai người.

Cô cố gắng đứng dậy, nhưng cơn buồn nôn lại tràn vào l*иg ngực.

Khi thế giới xoay chuyển, cô rơi xuống vực thẳm vô tận...

Nhìn thấy cô ngất đi, Hách Gia Dịch không cam lòng muốn ‘nhổ’ vào khuôn mặt xinh đẹp của cô, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt hiếm thấy của ba người đàn ông, càng thêm tức giận.

Tiện nhân này!

“Nghe cho của kĩ đây, anh của tôi đã nói, người phụ nữ này thuộc về anh ấy, các người không được tùy tiện đυ.ng vào, bằng không, đừng trách tôi không nhắc nhở. Bất quá hù dọa tiểu tiện nhân này một chút, vừa mới tiêm thuốc cho cô ta, cứ gây ảo giác là cô ta đã bị cưỡng bức mạnh mẽ... nhớ đừng chạm vào cô ta, dù chỉ một sợi lông.”

“Đại tiểu thư, nếu để cho Tiền lão nhị biết chuyện này, thủ đoạn của hắn ...” Người đàn ông mặt sẹo đó vẫn có chút lo lắng.

“Tao phi, mày thật sự cho rằng anh ta sẽ trở mặt với nhà họ Hách vì một đứa em họ sao? Mấy ngày nữa sẽ quên chuyện này. Hơn nữa, sau đêm nay, tao sẽ trở thành con dâu của nhà họ Tiền rồi.”

Hách Gia Dịch chế nhạo, đầy tham vọng về những gì sẽ xảy ra tiếp theo, cay đắng nhìn chằm chằm vào Nguyên Tố đang hôn mê, và sau đó bắt đầu cẩn thận trang điểm.

Đánh phấn phủ, thoa son bóng và nở một nụ cười kỳ dị trong gương ...

——