Chương 11

Hách Gia Dịch dù sao cũng là một người bị người nhà chiều hư từ nhỏ đến lớn, làm sao chịu được cảnh Nguyên Tố dám ngang nhiên phớt lờ cô như vậy, cô lập tức duỗi tay ra mạnh bạo kéo cô bé phục vụ lên, muốn cho Nguyên Tố một đòn cảnh cáo ra oai phủ đầu. Nhưng Nguyên Tố trong hai ngày đã phải chịu đánh không ít, cho nên cô đã luyện được phản xạ vô cũng nhuần nhuyễn, kéo cô cô bé ra phía sau mình, thuận tiện lấy lên cốc nước trên bàn, không nói một lời hắt thẳng về phía mặt của Hách Gia Dịch.

Hách Gia Dịch vô cùng tức giận, đối với ả ta mà nói, đây là một việc vô cùng nhục nhã, lập tức vặn ngược tay của Nguyên Tố có ý đồ muốn đánh.

“Mẹ kiếp, dừng tay cho lão tử!”

Tiền Ngạo vẫn luôn ôm thái độ xem kịch vui rốt cuộc không nhịn được nữa đành phải tham dự, vốn dĩ chuyện đàn bà tranh chấp, anh ta một nam tử hán không tiện nhúng tay, nhưng mà nhìn người con gái này phải chịu uất ức, tim có chút trướng khó chịu.

Lão tử bỏ tiền ra mua về, dựa vào cái gì mà dám bắt nạt người của ta, đánh chó phải nhìn mặt chủ.

“Tôi nói này người đẹp, như vây là đủ rồi đó.”

Hách Gia Dịch nghe thấy tiếng nói liền xoay người lại nhìn về hướng Tiền Ngạo, người lập tức như bị trúng tà, sắc mặt thay đổi 180 độ, lập buông tay của Nguyên Tố ra, nhẹ nhàng uyển chuyển đi về phía của Tiền Ngạo.

“Ngạo…” Giọng nói tràn đầy vui sướиɠ, thanh âm nũng nịu ngọt ngấy thấm tận xương tủy.

“Ngạo cái đầu cô, đừng có con mẹ nó gọi tôi kinh tởm như vậy, buồn nôn!” Tiền Ngạo lười biếng châm điếu thuốc, phun ra một vòng khói, nheo mắt nhìn xuyên qua làn khói quan sát cô ta, “Còn tưởng là ai, hóa ra là Hách tiểu thư!”

Hách Gia Dịch vốn nghĩ muốn dùng những thủ đoạn trước đây đối với những người đàn ông khác áp dụng lên trên người Tiền Ngạo nhưng không ngờ lại gặp phải ánh mắt âm dương quái khí của anh ta, liền vô cũng xấu hổ, “Cô ta… bắt nạt em, anh xem trên mặt của em này.”

“Đừng có mà con mẹ nó nói láo ở đây, nhanh chóng cút cho tôi.”

Anh ta gào lên vô cùng lớn, dọa cho Hách Gia Dịch toàn thân run rẩy.

“Anh…anh….”

“Mẹ kiếp! còn không mau cút!”

Cầm lên một chiếc cốc thủy tinh ném mạnh trên mặt đất, Tiền Ngạo hết sạch sự kiên nhẫn, so với bất kì ai đều nóng tính hơn hết, Tiền thiếu gia đứng thứ hai, không ai dám nhận đứng thứ nhất.

Mắt trợn trừng vì quá bất ngờ, không thể tin được anh ta lại như vậy, Hách Gia Dịch giậm chân, không dám nói thêm một câu nào nữa, đùng đùng bỏ đi.

Ả ta biết cái tính nóng nảy của Tiền Ngạo, nhưng nghĩ mãi không thông vì sao anh ta lại có thể bảo vệ cô gái đó đến như vậy, còn đưa cô ta đi ăn cơm nữa, ả ta biết Tiền Ngạo cực kỳ ghét việc đi cùng con gái ăn cơm, chính là chưa làm qua việc đó là một mình đưa phụ nữ đi ăn cơm. Ả ta khinh thường nhổ một tiếng, tiểu yêu tinh đáng chết, bên ngoài giả bộ trong sáng, một bụng tâm kế lẳиɠ ɭơ, chỉ có câu tam đáp tứ là giỏi

Cô bé phục vụ vô cùng biết ơn, cảm kích rời đi, Nguyên Tố lại quay trở về ngồi về phía đối diện của Tiền Ngạo

Liếc mắt nhìn anh một cái, do dự mất một hồi lâu, mới mở miệng nói: “Cảm ơn!”

Ngoảnh đi ngoảnh lại, tên họ Tiền này lại giống người hơn đôi chút rồi, lần này quả thực đã giúp cô thật nhiều, không thì cô bé kia đã gặp phải tai ương lớn rồi, làm sao có tiền đền nổi bộ quần áo đắt tiền đó.

Người đàn ông cười lưu manh, “Đừng! Cô mới là anh hùng, giữa đường gặp bất bình lập tức rút đao tương trợ. Nữ hiệp à, không muốn dừng chân ăn chút gì à?”

Nguyên Tố lắc đầu.

Thấy cô nhìn chằm chằm vào đầu đũa không nói một lời, cũng không buồn động đũa, khuôn mặt tràn đầy tối tăm u ám, giống như ai đang nợ cô 800 xâu tiền vậy.

“Làm người phụ nữ của tôi, khổ sở như vậy?”

Dù rằng anh đã giúp đỡ cô, dù rằng trên mặt anh không còn những biểu hiện tà khí, lông bông như thường ngày nữa, nhưng Nguyên Tố vẫn như cũ vô cùng chán ghét anh ta, cô không thể quên được những hành vi xấu xa trước kia của anh ta.

“Không phải là khổ sở, mà là thấy chán ghét.”

Tiền Ngạo lập tức thay đổi sắc mặt, cái bát vốn đang cầm trên tay lập tức bị dậm mạnh xuống mặt bàn một tiếng “ba”, cơm nghẹn ở cổ họng nuốt không trôi, bị sặc đến nỗi mặt và tai đều đỏ bừng, thật lâu mới vơ cốc nước trên bàn uống vài ngụm, thở phào nhẹ nhõm.

“Cô không cảm thấy việc trọc tức tôi là một hành vi vô cũng ngu xuẩn sao?”

Nguyên Tố hừ lạnh một cái.

“Được, cô được lắm! Có biết vì sao tôi đánh cô không?”

Nguyên Tố khó khăn lắm mới thấy an tâm lại bị dọa cho nhảy lên tận cổ, không lẽ là vừa rồi cô đẩy hồ bằng cẩu hữu[1] của anh ta một cái, làm cho anh ta mất mặt, đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, anh ta còn muốn làm cái gì nữa?

“Cô rất sợ tôi.”

Lần này anh dùng câu khẳng định chứ không phải câu nghi vẫn nữa.

Cũng không đợi câu trả lời của cô, trực tiếp lấy tấm khăn giấy lau lau miệng, tiếp tục nói: “Thằng nhóc Hách Tịnh nhìn trúng cô rồi, cô biết chứ?”

Nguyên Tố tâm chùng xuống, nếu nói đến như thế này mà cô còn không hiểu rõ, vậy thì cô không phải là một đứa thiểu năng thì chính là một đứa bại não rồi. Nhưng cô không cảm thấy vinh dự một chút nào, nhìn trúng, không phải là thích, lại càng không phải là yêu, chỉ là người có tiền tìm thú vui tiêu khiển thôi, cùng một dạng với tên họ Tiền này. Ở trong mắt của mấy tên nhị thế tổ[2] này, cái gọi là nhìn trúng ở đây có ý nghĩa gì, nói trắng ra, chính là muốn lên giường cùng cô.

Từ trước đến giờ, Nguyên Tố lần đầu tiên cảm thấy phiền chán với khuôn mặt xinh đẹp này của mình, ong bướm thì không thu hút được, mà chỉ thu hút được một lũ ruồi nhặng bâu bám.

Nhưng mà, anh ta nói việc này cho cô rút cuộc là có ý gì đây?

Cô không có hỏi, nhưng khi Tiền Ngạo chưa kịp nói tiếp thì điện thoại di động của anh ta reo...

“Tôi có một chút việc bận cần phải ra ngoài một lúc, cô về phòng trước, tối nay không nhất định tôi sẽ quay về.”

Nhìn theo hướng bóng dáng xa dần của anh ta, Nguyên Tố thở dài một hơi thoải mái, tâm trạng vô cùng vui vẻ, ngàn vạn lần đừng có quay về.

Có điều, tâm trạng tốt đẹp của cô chưa kịp kéo dài bao lâu thì đã biết thành một hồi ác mộng.