Editor: Phương “Cô nhóc vô lương tâm này,quên mất là ai hôm qua cứu cháu rồi hả?"
Ánh mắt người đàn ông mang theo ý cười chăm chú nhìn gương mặt cô gái,lệ chí bên cạnh khóe mắt như sáng lấp lánh.
Dung Hoan bỗng dưng dừng lại,nhẹ nhàng thở ra một hơi,giả vờ bình tĩnh nói:"Việc hôm qua…...cháu không nhớ rõ."
Cô nhóc này.
Có thể không chớp mắt mà nói dối được.
Anh không giận nhưng lại cười,thanh âm hơi hơi nhấn:"Trí nhớ của Hoan Hoan kém như vậy sao, việc tối hôm qua dùng bình rượu đập vào đầu người khác chắc cũng không nhớ rõ đâu nhỉ."
“……?!”
Dung Hoan hoàn toàn ngây dại.
Không phải video giám sát hỏng rồi sao?!
Cô dời tầm mắt,đầu ngón tay trắng nõn miết làn váy,suy nghĩ cái gì đó, một lúc lâu sau mới nói:"Tối hôm qua là hắn ta tới quấy rầy cháu trước."
Ngụ ý là hành động sau đó của cô về tình cảm có thể tha thứ được.
Con ngươi của anh chợt lóe ra cảm xúc không tên,sau đó giơ tay dịu dàng xoa lêи đỉиɦ đầu của Dung Hoan,thanh âm pha lẫn ý cười thấm vào trong lòng cô:"Ừ,cháu làm rất tốt."
Dung Hoan sửng sốt,ngước lên đối diện với ánh mắt của anh thì lại thấy đôi môi mỏng của anh hé mở,tiếp tục nói:'Nhưng cháu là con gái,làm như vậy rất là nguy hiểm,không cẩn thận sẽ làm mình bị thương,cháu biết không?"
Ánh sáng ấm áp của ánh trăng chiếu xuống ban công cùng với những cơn gió nhẹ nhàng và mềm mại làm say lòng người.
Giống như có một tiếng trống nhỏ gõ vào lòng cô.
Cô không nghĩ tới anh sẽ nói:"Cháu làm rất đúng."
Khi còn nhỏ, cô ở trường bị một nam sinh khác bắt nạt,người kia ngồi ở sau cô lúc nào cũng túm tóc,muốn chọc cho cô khóc. Dung Hoan cuối cùng cũng không nhịn được nữa đánh cậu ta một cái. Nam sinh đó khóc lóc chạy đi tìm thầy giáo mách lẻo,thầy giáo cũng không phân rõ trái phải mà nói cô không có giáo dưỡng, dù có bị sao đi nữa cũng không được đánh người khác,bắt cô xin lỗi nam sinh kia.
Nhưng mà anh lại không phải người như vậy. Anh nghe xong lời giải thích của cô cũng hiểu biết được sự việc lúc đó xảy ra.
Cô gật đầu, đột nhiên nói: “Cảm ơn……”
Cảm ơn chú từ tối hôm qua đến sáng hôm nay vẫn luôn giúp đỡ cháu.
Anh nghe vậy,đuôi lông mày nhướng lên,giọng nói nhẹ nhàng hỏi lại cô:"Cháu muốn gọi chú là gì cơ?"
Thân mình cô hơi cứng lại,giật giật môi,đôi mắt bị hàng mi dày che khuất,đầu ngón tay trắng nõn xoắn xuýt vào với nhau.
Mở miệng, nhẹ nhàng gọi:
“Chú Phó.”
Phó Tư Diễn ngẩn ra, một góc trong lòng như sụp đổ,đầu lưỡi chống hàm trên,không tiếng động cười nói:"Ừ."
Lúc này, điện thoại trong túi lại vang lên,Phó Tư Diễn phục hồi tinh thần lại, nhíu mày, đứng dậy.
Dung Hoan lui ra phía sau một bước, nói: “Cháu về phòng đây.”
Anh gật đầu,Dung Hoan xoay người,trước khi đi ra còn nghe được Phó Tư Diễn nói gì đó với đầu bên kia,loáng thoáng như gọi:"Bạch Ngưng." Giọng nói vẫn đầy ý cười y như lúc nói chuyện với cô.
Dung Hoan trở lại phòng, nhìn khuôn mặt đỏ ửng của chính mình trong gương.
Còn có chút bối rối.
Cô là đang khẩn trương hay là…...xấu hổ?
Dung Hoan nhìn về phía bầu trời đầy sao bên ngoài cửa sổ, thở nhẹ một hơi.
Phó Tư Diễn, trong tưởng tượng của cô thật khác xa nhau.
-
Vài ngày sau, Dung Khang Đạt theo kế hoạch xuất phát đi nước ngoài để kiểm tra sức khỏe.
Trước khi đi,ông cụ gọi Phó Tư Diễn vào trong thư phòng. Trong phòng,trước mặt ông là chén trà Phổ Nhị vẫn còn bốc lên hơi nước,đôi tay để ở trên ghế gỗ màu đỏ,sắc mặt thâm trầm,mở miệng liền nhắc tới vướng bận trong lòng:"Tư Diễn,trong khoảng thời gian này con giúp ta chăm sóc Hoan Hoan nhé. Con bé cũng rất đáng thương,không có ba mẹ,hiện tại ta lại phải đi……."
Giọng nói của ông cụ lộ ra sự chua xót,Phó Tư Diễn lập tức an ủi ông:"Bác Dung,ngài yên tâm dưỡng bệnh,cháu sẽ chăm sóc tốt cho Hoan Hoan."
“Đứa nhỏ này quá ngoan ngoãn,ta sợ nó bị uất ức bị người khác bắt nạt."Ông cụ bất đắc dĩ xua tay.
Phó Tư Diễn nghĩ đến cái gì đó,bỗng nhiên câu môi, cảm thấy ông cụ đôi khi vẫn không đủ hiểu biết Dung Hoan.
Anh ngước mắt,nghiêm túc nói:
“Cháu cam đoan sẽ không để con bé chịu một ít uất ức nào.”——
Dung Khang Đạt đi xuống lầu, Dung Hoan đi lên đón,cả hai ông cháu nắm chặt tay nhau,suốt đường đi đều nói chuyện ríu rít. Khi tới cửa,tài xế đã sắp xếp xong đồ đạc,đang cung kính đứng chờ.
Đám người phía sau Phó Tư Diễn không tiến lên quấy rầy.
Dung Hoan ôm Dung Khang Đạt: “Ông nội,ông tới nơi thì phải gọi cho con đấy."
“Cháu gái ngoan…."Ông cụ than nhẹ một tiếng:" Ông khám bệnh xong sẽ về ngay,Hoan Hoan ngoan ngoãn chờ ông về,được không?"
“Được ạ.”
Dung Khang Đạt không cho Dung Hoan đến sân bay,sợ cô khóc,chỉ bảo Phó Tư Diễn đi cùng.
Sau khi ông nội lên xe,Dung Hoan đứng ở tại chỗ,nhìn chiếc xe Bentley màu đen chầm chậm di chuyển cho đến khi biến mất khỏi tầm nhìn.
-
Dung Hoan cho rằng khi ông nội đi rồi,nửa tháng nữa là đến khai giảng,khoảng thời gian này sẽ trôi qua yên ả.
Không nghĩ tới sáng sớm ngày hôm sau,Dung Hoan đi xuống lầu,nhìn về phía nhà ăn thấy dì Tĩnh đứng trước mặt Phó Tư Diễn đang ăn sáng,giọng điệu nôn nóng:"Phó tiên sinh,người nhà của tôi đang rất sốt ruột hi vọng tôi có thể nhanh chóng trở về,nhưng cậu với Dung tiểu thư lại không có ai chăm sóc….."
Dung Hoan nghe vậy, bước chân dừng lại,nhưng đã bị Phó Tư Diễn với dì Tĩnh nghe thấy âm thanh.
Dì Tĩnh lộ vẻ ngượng ngùng:"Dung tiểu thư,mời cô xuống ăn bữa sáng."
Dung Hoan đi lên trước, lễ phép gọi một tiếng “Chú Phó."
Người đằng sau ngước lên,tầm mắt dừng ở trên khuôn mặt trái xoan xinh đẹp,đáp qua loa một cái,môi mỏng câu lên.
Cô rũ mi, ngồi xuống đối diện anh. Vị trí của cô nguyên bản vẫn là ở đây chẳng qua Phó Tư Diễn vừa đúng lúc ngồi đối diện,cô cảm thấy mình không nên đổi chỗ,như vậy quá mất tự nhiên.
Trước mặt là chiếc dĩa sứ trắng trong đó là bữa sáng tinh xảo, bánh mỳ nướng nguyên cám cùng với vài miếng thịt chân giò hun khói phối hợp với trứng gà cùng salad hoa quả.Nhưng cô cũng không có tâm trạng động dao,chủ nghĩ tới lời nói vừa rồi của người làm bữa sáng.
“Dì Tĩnh,nhà dì xảy ra chuyện gì vậy?" Cô nhịn không được hỏi.
Hóa ra chị gái của dì Tĩnh bị bệnh nặng,cần tiền thuốc men nên sáng nay gọi điện thoại gấp cho dì muốn dì về nhà.
Dì Tĩnh cảm thấy rất áy náy,lão gia đã xuất ngoại rồi,cuộc sống hàng ngày với bữa ăn của Dung Hoan đều do bà phụ trách. Hiện tại mà đi còn không biết bao giờ mới có thể quay lại.
Dung Hoan ngoan ngoãn đáp: “Dì Tĩnh,dì không cần lo lắng cho con đâu,con có thể tự chăm sóc chính mình được mà."
Dung Hoan lại nhìn về phía đối diện,ngón tay thon dài của người đàn ông đang cầm dao nĩa,nhìn lên trên là môi mỏng nhẹ nhàng nhấp,thời điểm không cười sắc mặt âm trầm lạnh lẽo,người khác cảm thấy khó có thể lại gần.
Người đàn ông đột nhiên ngẩng đầu đυ.ng phải tầm mắt của cô.
Anh dần dần nhếch khóe môi lên,Dung Hoan không biết tại sao lại có cảm giác chột dạ nên muốn cúi đầu,đối diện truyền đến thanh âm:"Mấy ngày nữa có cần bảo mẫu không?"
Cô ngẩng đầu, phát hiện anh đang nhìn mình.
Dung Hoan lắc đầu,Phó Tư Diễn im lặng nói với dì Tĩnh:"Vậy dì về nhà đi,nếu có khó khăn gì có thể liên hệ cháu."
“Còn Dung Hoan…"
Tầm mắt người đàn ông nhìn về phía người được nhắc tới,cường điệu nói:"Cháu có thể chăm sóc được."
Dung Hoan: “……”
Thanh âm cảm kích của dì Tĩnh còn có chút run rẩy: “Cảm ơn Phó tiên sinh.”
Dì Tĩnh đi rồi,phòng ăn chủ còn lại hai người.Không gian im ắng chỉ có thanh âm dao nĩa cọ xát vào với nhau,cùng với tiếng đồng hồ "tích tách" treo ở phòng khách.
Dung Hoan cúi đầu nhai nuốt, yên lặng không nói.
Sáng nay cô cố tình dậy muộn,nghĩ rằng ăn bữa sáng sẽ không gặp chú ấy, ai ngờ……
Đang lúc cô tính toán ăn cong bữa sáng thì nhanh chóng lên tầng,điện thoại của Phó Tư Diễn đặt trên bàn đột nhiên kêu lên.
Anh nhìn tên người gọi,ấn nhận.
“Buổi tối mấy giờ?”
“……”
“Được,xong việc ở trường học tôi sẽ đi qua.”
Lúc Dung Hoan uống sạch ngụm sữa bò cuối cùng cũng là lúc Phó Tư Diễn kết thúc cuộc trò chuyện,cô đang muốn đi thì bị anh gọi lại:"Cô gái nhỏ."
Dung Hoan: “???”
Anh sao lại gọi cho như vậy…...gọi một hai lần gọi đến nghiện rồi sao??
Nhưng cô vẫn ngẩng đầu, con ngươi màu hổ phách sáng lên,mang theo vài phần nghi hoặc,chỉ thấy anh khẽ nhếch môi,buông dao nĩa trong tay ra nhẹ nhàng xoay đồng hồ,nhẹ nhàng nói:"Buổi tối chú không ở nhà,cháu ở một mình được không?"
Dung Hoan giật mình, cảm giác như trong mắt có kính vạn hoa lọc ra nhan sắc xinh đẹp làm cho tâm tình đột nhiên tốt lên.
Cô gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc, sợ anh không tin.
Anh cười, đứng dậy, cầm lấy điện thoại,rời đi trước một bước.
Dung Hoan nhìn bóng dáng anh biến mất, cúi đầu, trộm cười.
-
Dung Hoan vui vẻ không phải không có đạo lý.
Biệt thự to lớn này chỉ có một mình cô,đi trên sàn nhà lạnh như băng có thể không cần mang dép,có thể ăn kem tùy thích,luyện đàn dương cầm có thể ít hơn một tiếng và chơi game nhiều hơn vài giờ.
Mấu chốt nhất chính là,Phó Tư Diễn - người có thể quản cô lại không ở nhà,cô có thể tự do tự tại rồi.
Chỉ cần cô rảnh rỗi, sẽ nhớ ông nội cảm thấy rất cô đơn cho nên cô luôn làm cho mình trở nên bận rộn.
Buổi tối hơn 6 giờ,cô đi ra từ trong phòng đàn,đầu lưỡi liếʍ cánh môi hơi lạnh.
Mới vừa ăn hai cái kem xong hiện giờ hoàn toàn không đói bụng.
Lúc cô đang định đi tắm rửa thì điện thoại lại hiện lên một dãy số xa lạ.
Dung Hoan ấn nhận,nghiêng đầu, kẹp điện thoại vào giữa sườn mặt với vai,từ tủ quần áo lấy quần áo ra:"Alo,ai vậy ạ?"
“Là chú.”
Bên kia đầu truyền đến tiếng nói trầm thấp quen thuộc làm cô cứng người lại,ngón tay cô cầm lấy điện thoại,xoa dịu đi nhịp tim đang tăng tốc của mình,thành thật đáp lại:"Chú Phó."
Phó Tư Diễn hỏi: “Đang ở nhà à?”
“Vâng.”
“Ăn cơm chiều chưa?”
“A?”
“Nếu vẫn chưa ăn,chú sẽ nhờ người mua đồ ăn cho cháu,cháu muốn ăn cái gì?"
Dung Hoan chớp chớp mắt,lập tức từ chối:"Không cần đâu,cháu ở nhà tự mình nấu đồ ăn……." Một mặt là cô không thể ăn được nữa,mặt khác cũng không muốn làm phiền anh.
“Ăn gì?”
“Ăn…… Ăn mì.”
Anh cười khẽ,đáp lời,sau đó cúp điện thoại. Bên cạnh sopha cũng truyền đến tiếng nói hài hước:"Phó gia,anh cùng vị mỹ nhân nào gọi điện thoại vậy? Một câu ăn không ăn gì,cũng đủ tri kỷ."
Tầm mắt lạnh băng của Phó Tư Diễn như con dao nhỏ phóng tới,đáy mắt lộ ra nồng đậm ghét bỏ:"Cậu có thể bình thường chút không?"
Vũ Lương cười đến càng thêm bỉ ổi:“Mẹ nó,tớ có nơi nào không bình thường."
Chiếc ghế của hội sở cao cấp to như vậy nhưng chỉ có hai người đàn ông ngồi,không khí phảng phất có mùi thơm nhàn nhạt,nhân viên phục vị đi ra đi vào,trên mặt bàn là đồ ăn xinh xảo.
Vũ Lương vén tóc,chân để lên trên bàn,lười biếng hỏi:"Cho nên vừa nãy cậu gọi điện thoại cho ai mà dịu dàng như vậy?"
Phó Tư Diễn lấy lại tinh thần, nhướng mày,khảy tàn thuốc trong tay đi.
“Một đứa bé.”
Vũ Lương sửng sốt: “Đứa bé??? Cậu mẹ nó có con rồi?!”
“…………”
Phó Tư Diễn nhấc chân đạp cậu ta một cái,tầm mắt đảo quanh:"Cháu gái tớ."
Vài giây sau, Vũ Lương mới phản ứng lại: “Không phải là vị thiên kim Dung gia kia chứ?!"
Anh cam chịu, Vũ Lương kinh ngạc: “con nhóc ấy vậy mà trở về Dung gia rồi."
“Cô ấy vốn dĩ chính là người Dung gia."
Tuy rằng Vũ Lương với Phó Tư Diễn đã chơi với nhau từ nhỏ nhưng lại chưa gặp được thiên kim Dung gia này nhiều,bây giờ lại biết rằng cô đã về lại Dung gia cảm giác có chút lạ. Nghe Phó Tư Diễn nói xong,cậu ta cười hì hì trêu ghẹo:"Không nghĩ tới nha Phó gia,đột nhiên lại có thêm một đứa cháu gái,có phải cảm thấy vô cùng hạnh phúc hay không?"
Phó Tư Diễn ngạo nghễ liếc cậu ta một cái,nhỏ giọng nói:"Cậu thích thì cậu cũng nuôi đi?"
“…………” xem như cậu ta chưa nói gì đi.
-
Dung Hoan chỉ ăn đồ ngọt lót dạ,tới hơn 9 giờ tối đã cảm thấy đói bụng. Trong phòng cũng không có đồ ăn vặt,cô nghĩ vẫn là xuống tầng nấu chút đồ ăn.
Cô ra khỏi phòng ngủ,dưới tầng tối đen như mực,chắc là Phó Tư Diễn vẫn còn chưa trở về.
Tròng lòng cô nhẹ hơn rất nhiều,vừa hát vừa đi đến phòng bếp.
“Ăn cái gì bây giờ đây……” Cô mở tủ lạnh ra,phát hiện dì Tĩnh đi rồi nhưng vẫn để lại rất nhiều nguyên liệu nấu ăn.
Cô lấy ra một ít chuẩn bị đi nấu mỳ.
Cô mặc tạp dề vào,rửa sạch tay chuẩn bị nấu nước.
Dung Hoan đi đấy nồi,nhưng mà không nghĩ tới trọng lượng của nồi còn lớn hơn cô tưởng tượng,tay cô cầm trượt một cái, nồi liền rơi xuống.
“Bang——”
“A ——”
Cùng với tiếng rơi của nồi là âm thanh kiềm chế cơn đau của cô.
Tình cờ,cái nồi lại rơi đúng vào chân cô Dung Hoan hít sâu một hơi,kiễng chân lên nhảy nhảy vài cái.
Đau quá……
Cô cau mày,nhanh chóng cầm cái nồi lên,cơn đau ở ngón chân truyền đến như muốn thấu tim gan.
Dung Hoan cúi đầu xem xét chân của chính mình,ngón trỏ với ngón giữa đã sưng lên. Trong lúc cô đang quan sát,đột nhiên cảm thấy trước mắt mình tối sầm lại,một đôi dép lê màu đen lọt vào tầm nhìn.
Cô nhanh chóng ngẩng đầu lên,trước mặt có nhiều thêm một người. Người đàn ông có gương mặt Thanh tuyển lương bạc* mái tóc ngắn vẫn còn đang lấm tấm nước,áo tắm bao lấy dáng người cường tráng của anh,mắt vẫn còn mờ mịt hơi nước. Anh hình như vừa mới tắm xong,trên người còn tỏa ra mùi hương dầu gội đầu nhàn nhạt.
*người đàn ông có khuôn mặt gầy,cân đối.
Đột nhiên Phó Tư Diễn xuất hiện trước mắt làm cô bị dọa sợ,cô nhanh chóng lùi về phía sau một bước,mí mắt nhảy lên thình thịch.
Chú ấy tại sao lại về rồi!
Ánh mắt Phó Tư Diễn liếc qua cô nhìn về phía sau thấy trên thớt có trứng faf cùng với cà chua,còn có gói mì Dương Xuân kế bên.
Mi mắt anh nhắc lên,mắt đen hơi híp lại,chống tay lên bàn, ý cười nghiền ngẫm:
“Lại ăn mì?”
Mí mắt Dung Hoan thình thịch nhảy dựng,cô lại lùi về phía sau một bước,tầm mắt nhìn đi chỗ khác che giấu đi cảm giác xấu hổ của bản thân.
“Cháu lại đói nữa……”
Anh không tiếng động cười,nhìn thân thể nhỏ nhắn trước mặt cũng không vạch trần lời nói dối của cô.
Tầm mắt anh đi xuống,thấy chân phải của cô hơi kiễng lên,ngón chân trắng nõn và mềm mại có chỗ đỏ rực lên,còn có chút sưng,phá lệ chói mắt.
Thấy anh cúi đầu,chân Dung Hoan co rút lại không muốn anh phát hiện.
Phó Tư Diễn khẽ cau mày, môi mỏng khẽ nhả ra mấy chữ: “Chân làm sao vậy?”
“Bị…… Bị nồi đập vào.” Mặt của cô lại đỏ thêm.
Đáy mắt anh hiện lên vài phần bất đắc di,ý cười ở đuôi lông mày cũng giảm vài phần:"Có đi được không?"
Dung Hoa gật đầu,lại thấy anh nói:"Ngồi xuống ghế sopha đi,chú đi lấy thuốc."
Cô vừa định nói không cần thì Phó Tư Diễn đã xoay người đi không cho cô có cơ hội từ chối.
Dung Hoan ảo não mà đập đập đầu,nhảy lò cò mà đi về phía sopha. Chốc lát sau,anh từ trên tầng đi xuống,trong tay còn cầm theo hòm thuốc.
Để hòm thuốc ở trên bàn trà,anh lấy tăm bông chấn ít thuốc sát trùng sau đó ngồi xuống bên cạnh cô.
Dung Hoan vươn tay, “Cháu tự mình làm được……"
Anh không đưa tăm bông cho,giọng điệu giống như ra lệnh:"Nhấc chân lên."
“……”
Cô sợ sệt để chân lên ghế sopha,miệng vết thương sưng đỏ hoàn toàn bại lộ dưới tầm mắt của người đàn ông.
Anh vô tình nhíu mày,ngay sau đó bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy mắt cá chân non mịn của cô,một tay khác thì dùng tăm bông nhẹ nhàng lau vết thương đi.
Lòng bàn tay nóng rực của anh không ngừng truyền độ ấm vào làn da của cô mang theo cảm giác tê dại ra khắp toàn thân,nóng đến nỗi bàn tay Dung Hoan đặt ở trên ghế sopha còn toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
Rửa xong,anh lấy ra thuốc mỡ,bôi vào,vừa mát vừa lạnh.
Cô nắm chặt lòng bàn tay,đôi mắt hạ xuống,hàng mi dày khẽ run rẩy giống như cái quạt hương bồ,nhưng gương mặt lại không thể hạ nhiệt.
Động tác của anh dịu dàng khiến cô nhịn không được len lén mà nhìn anh.
Mũi anh rất cao,mắt đen nhánh,là một đôi mắt đào hoa,cùng với lệ chí ở khóe mắt không biết đã câu đi bao nhiêu hồn người.
Dung Hoan nhận ra rằng,từ nhỏ đến lớn ngoại trừ ông nội vẫn chưa có người đàn ông nào dịu dàng với cô như vậy. Ngay cả cha dượng cũng chưa từng. Có một lần mẹ không ở nhà,cô chơi ở cửa nhà không may bị ngã,cha dượng thấy được một câu quan tâm cũng không có. Lạnh giọng bảo cô tự mình đi mua băng dán dán vào sao đó ôm em gái ra cửa.
Phó Tư Diễn thấy cô gái nhỏ không nói gì,ngẩng đầu nhìn về phía cô,ai ngờ anh lại thấy được khuôn mặt cô đang đỏ như cái trái cà chua.
Đôi mắt anh híp lại,tiếng cười đùa cợt truyền vào tai cô:"Cô gái nhỏ đang đỏ mặt sao?"
“…… Cháu không có.” Cô cố tình quay mặt đi.
Anh buông tăm bông,một tay để ở trên ghế sopha,thân mình từ từ tiến tới gần cô,thanh âm hàm chứa ý cười,nói:"Hoan Hoan biết không,chú liếc mắt một cái đã nhìn ra được cháu đang nói dối đấy."