Chương 7: Yêu chiều bạn thân

Mộng Bạch bắt lấy một cánh tay Kiều Liên, đưa nó choàng qua eo mình. Cô dựa vào người bạn, đầu cô áp sát vào khuôn ngực to kia. Một tay để xuôi, một tay đặt lên bụng Kiều Liên. Giọng điệu có phần ủy khuất mà nói.

"Cậu mắng tớ... tớ cũng biết lỗi mình rồi. Cậu còn mắng tớ. Tớ vừa dậy, mới sáng sớm cơ đấy. Hên hết còn mệt mỏi trong người nữa"

Kiều Liên lúc này cũng bất lực, nàng buông tay đang ôm eo cũng dời người khỏi Mộng Bạch. Mà cô cũng theo phản xạ quay đầu ngước nhìn bạn.

Kiều Liên đứng dậy, khuôn mặt thể hiện sự bất lực, đưa tay véo má Mộng Bạch.

"Được rồi, không mắng cậu, được chưa!"

Mộng Bạch như đứa trẻ mà tươi cười. Cuối cùng thì cũng thành công thuyết phục được bạn. Cô nắm lấy bàn tay đương vuốt ve má mình. Làm nũng mà nói.

"Liên Liên là nhất, yêu cậu nhất"

Cô lại thầm nghĩ Liên Liên của cô tốt như thế, hiền dịu như thế, đúng là khác một trời một vực với "Liên Liên" kia, bởi trong giấc mơ của cô, người bạn thân đó thật sỗ sàng mà!

"Được rồi cô nương, mau đi đánh răng rửa mặt đi. Tớ xuống nhà làm đồ ăn cho cậu"

"Ừm"

Cô gật đầu, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.

Kiều Liên ở sau, nhìn theo bóng lưng bạn mà lòng đầy rối bời. Không biết chuyện gì lại khiến cho Mộng Bạch buồn phiền đến thế. Thầm nghĩ lát nữa sẽ tìm cớ mà hỏi.

Ra ngoài phòng, đưa tay đóng cửa lại. Kiều Liên bước từng bước trên bật thang xuống tầng dưới.

...

Tiếng đồ ăn được nấu hòa cùng mùi thơm nồng lan tỏa khắp nhà bếp. Mộng Bạch ngửi thấy, cô rón rén bước nhẹ, khi chắc chắn người trước mắt không thấy mình, từ sau lưng, cô tiến tới, đưa tay ôm lấy Kiều Liên.

Mà Kiều Liên khi đó cũng vừa nấu xong. Không cần quay lại cũng biết người đó là ai. Cô vuốt bàn tay đương ôm mình, kéo vào để siết chặt hơn nữa. Mà lại chính vì hành động đó, bầu ngực ban đầu vốn chỉ chạm lưng mà giờ đã bị ép đến mất hình dạng.

"Cậu xong chưa đấy"

"Đây đây xong rồi, chuẩn bị bày ra cho tiểu công chúa nhà ta ăn đây"

Kiều Liên nói, cũng chẳng buồn quay mặt lại. Trước mắt cô ta thoang thoảng mùi đồ ăn, sau lưng lại phảng phất mùi thơm dịu của sữa tắm.

Buông tay, không ôm nữa, Mộng Bạch vào bàn mà ngồi đợi.

"Cậu dọn đi, tớ vào bàn ngồi rồi này"

Mất hơi ấm sau lưng, Kiều Liên có phần hụt hẫng, nhưng cũng mặc, trở lại việc chính, cô chăm chú bày biện, dọn đồ ăn ra.

Tay bưng mâm, vừa xoay người lại, tim cô có chút loạn.

"Thôi, không ngồi nữa, đưa đây tớ bưng cho"

Phải, Mộng Bạch không còn ngồi ở ghế nữa. Cô đứng dậy. Mà dáng vẻ lúc ấy khiến người ta có chút... không đứng đắn mà nghĩ đến điều không nên.

Là váy trắng, hai dây, ngực cũng được che chắn kỹ càng, thoạt qua trông rất bình thường. Tuy nhiên ở phía dưới, váy này lại quá ngắn đi thôi! Ngắn đến độ không che hết được những phần cần che, để lộ một phần mông trắng nõn. Hơn hết, Mộng Bạch lại căn bản không có mặc áo ngực, còn qυầи ɭóŧ thì Kiều Liên cũng không biết là có hay không.

Nàng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đưa mâm cho Mộng Bạch bưng lấy. Kiều Liên ở phía sau Mộng Bạch, nhìn thấy dáng vẻ khom người, dọn đồ lên bàn, nàng không khỏi không nuốt nước bọt, người theo đó cũng nóng ran.

Mỗi lần Mộng Bạch cúi người hơi thấp, váy lại càng lộ ra ngắn hơn, nàng cũng nhìn rõ bên trong. Mộng Bạch quả thực không có mặc qυầи ɭóŧ mà. Chính vậy, cảnh xuân cứ thế hiện hết cho người phía sau.

Nhìn cặp mông trắng nõn, ý nghĩ xấu lại nảy lên trong nàng rồi. Lúc này thật chỉ muốn lại xoa bóp nó, sao có thể to, đầy đặn đến thế nhỉ? Yêu nghiệt, người trước mắt là yêu nghiệt mà!

Dường như quên mất tình huống hiện tại, cứ thế nàng sững người, thẫn thờ, cho đến khi Mộng Bạch đứng trước mặt nàng thì nàng mới thôi.

"Sao thế? Bộ thấy tớ đẹp quá sao?"

Mộng Bạch hỏi dò, thật ra cũng chẳng có ý gì khi mặc như thế. Chỉ là cô nghĩ cả hai là con gái, với cả là bạn thân hơn hết lại ở nhà cứ thế mà thoải mái thả rông.

"Đẹp? Còn lâu, cậu mà đẹp chắc!"

Nàng lúc này cố bình tĩnh mà nói. Thầm nghĩ bản thân không thể thừa nhận được, nếu thừa nhận sợ là Mộng Bạch sẽ biết ý nàng, tình bạn này có thể không giữ được nữa.

Bởi nàng biết, qua bao nhiêu năm thì Mộng Bạch cũng chỉ xem nàng như một người bạn, không hơn không kém.