Chương 5: Suy tính

Từ Bích dừng lại, nàng nhìn Mộng Bạch một lúc, cô nhắm mắt, khuôn mặt đầy sung sướиɠ dù khi nãy chẳng làm được bao nhiêu. Mái tóc rối, một vài sợi phủ lên mặt. Khăn tắm chỉ còn một mảnh ngắn che giữa ngực. Phần dưới, hoa nguyệt đã lộ hết, đôi chân cô dang rộng ra, dâʍ ŧᏂủy̠ cũng đã thấy rồi.

Nhìn xong thành quả, nàng với tay lấy điện thoại, mở loa ngoài mà nghe.

Mộng Bạch khó khăn mà nói.

"Alo, ai vậy?"

Đầu dây bên kia vang lên giọng người con gái.

"Bảo bối nay sao thế?"

Giọng nói thân thuộc, người đó không ai khác chính là Kiều Liên. Mà Mộng Bạch lúc này cũng không còn mơ hồ nữa, cô ngồi dậy mà trả lời, cùng lúc kéo khăn tắm, chỉnh lại một chút cho ngay ngắn.

Từ Bích không nói gì, nàng chỉ ngồi đó mà nghe. Nhưng lòng có chút xao động.

"Bảo bối sao?" - Nàng thầm nghĩ.

Nhưng rồi lại gạt phăng đi. Người nàng yêu từ trước đến giờ căn bản là Cố Đình Xuyên, chuyện hôm nay xảy ra cũng chỉ là tại Mộng Bạch.

Từ đầu chính cô ta là người đυ.ng chạm nàng, ngực nàng là bị cô ta bóp. Còn nàng căn bản là yếu thế trước cô ta về mọi thứ. Huống chi Từ Bích nàng đây là người rất xem trọng thân thể. Cô ta đã đυ.ng, dù chỉ là một lần nhưng đó cũng là đυ.ng, vậy thì... vậy thì đυ.ng thêm nhiều lần căn bản cũng chẳng sao.

Mọi thứ sẽ nhanh chóng trở về quỹ đạo khi Đình Xuyên của nàng trở về. Khoảng thời gian này... cũng coi như là xả đi du͙© vọиɠ trong nàng, ai mà chẳng có lúc đen tối chứ?

"Ừm, tớ đây, ban nãy bận việc nên không nhìn rõ người gọi. Cậu, gọi tớ có việc gì không?"

"Hazz cũng chẳng có gì, chỉ là gọi muốn bảo bối đi mua sắm thôi. Tớ đang có chuyện buồn"

Mộng Bạch không nói, cô quay sang nhìn Từ Bích. Nàng lúc này im lặng, không thể hiện cảm xúc gì trên khuôn mặt. Cô có chút bối rối không biết phải làm sao.

Bạn thân đang buồn cần người tâm sự.

Mà tiểu Bích Bích như thế, không biết cô đi rồi, nàng có buồn không.

Đang định từ chối thì bất chợt Từ Bích quỳ xuống, tách hai chân nàng ra, đưa đầu vào hoa huyệt, điên cuồng mà liếʍ mυ"ŧ chất dịch ban nãy. Hành động này làm cô ngạc nhiên nhưng rồi cũng hưởng ứng, đưa một tay đẩy đầu Từ Bích vào sâu bên trong, hai chân gác lên người nàng.

"Alo, cậu có đó không? Có nghe tớ nói gì không?"

Thanh âm trong điện thoại cứ thế vang lên nhưng cũng chỉ nhận được sự im lặng. Mộng Bạch cắn chặt môi, ngăn không cho bản thân phát ra tiếng.

Ở dưới, khi đã uống xong một cách ngon lành. Từ Bích ngẩn mặt, trên khuôn mặt nàng, cả những sợi tóc, vết tích ban nãy đã được để lại. Nàng ngồi dậy, cởϊ áσ ngoài ra, lộ thân trên lõα ɭồ, ngực to lớn ép sát ngực Mộng Bạch, nàng dựa vào người cô, để chân mình gác lên đùi cô. Đoạn nàng đưa tay lấy điện thoại mà nói.

"Alo, chào chị. Em là Từ Bích, là... thư ký của chị Mộng Bạch"

Vừa nói nàng vừa để tay Mộng Bạch lên ngực của chính mình, cầm tay cô mà vuốt ve. Mộng Bạch hiểu ý, cười nhạt, rồi cúi đầu ngậm lấy một bên ngực.

"Hiện tại chị ấy đương có một số việc, cũng sắp xong rồi. Phiền chị có thể đợi một lát, khi nào xong chị sẽ đến"

Đầu dây bên kia yên lặng hồi lâu rồi nói.

"Được, nói cậu ấy, chị đợi ở chỗ cũ"

"Vâng ạ"

Nàng nói rồi cúp máy. Đưa tay sờ má cô, Mộng Bạch lúc này cũng ngẩn mặt lên nhìn.

"Em gan lắm"

"Gan gì? Nhanh bạn chị đợi kìa"

Từ Bích rời khỏi người cô, nhìn cô còn thông thả ngồi, nàng nói.

"Không chuẩn bị đi, để người ta đợi thế không hay đâu"

Mộng Bạch cười rồi nói.

"Vấn đề ở chỗ, đồ chị em đem giặt rồi. Đến đây chị chỉ có một bộ thôi. Thế nên, em cho chị mượn đồ đi"

Nhìn Mộng Bạch viện lý do, chính nàng cũng hết cách, cúi người xuống, lượm áo ngực rơi ở đất, nàng mặc lên, đi vào phòng.

Mộng Bạch cũng không nằm đó chơi, cô đứng dậy, tháo khăn tắm ra. Khỏa thân mà đi theo hướng của Từ Bích.

Vào phòng, nàng lấy bộ đồ lót ren màu đen, định bụng đem ra thì thấy Mộng Bạch từ khi nào đã lên giường mình rồi. Nhìn Mộng Bạch trần chuồng nằm sấp, cặp mông nhổng lên, cặρ √υ" to hạ xuống, ép sát nệm. Khuôn mặt cô cũng theo đó mà úp xuống.

Từ Bích cũng không nói gì, nàng lại gần, tay cầm đồ lót, nhìn cặp mông đối diện, không nhịn được lại đưa tay vào lỗ hậu, tay còn lại lần mò vào giữa rừng mà bóp thẳng lấy âm hạch.

Chôn mặt vào nệm thể hiện sự sung sướиɠ của bản thân. Từ Bích không nhìn mà cũng có thể biết được.

Nàng bỏ một tay để kéo Mộng Bạch dậy, tay còn lại vẫn chôn mình sâu trong tiểu huyệt, liên tục vuốt ve. Khi đã kéo xong, nàng lấy quần cùng áσ ɭóŧ mặc vào cho Mộng Bạch.

Mộng Bạch thỏa ý liền ngồi dậy. Bước xuống giường, nhìn vào quần áo có sẵn trong tủ, nàng chọn ra một bộ mặc vào người.

"Chị đi đi, mà nhớ trả lại đồ cho em"

"Được thôi. Mặc xong chị đem trả liền. Yêu bé"

Nói rồi cô rời đi.

Nhìn bóng người dần mất hút. Từ Bích ngồi xuống giường, nhìn ngón tay của chính mình. Ngón tay đã dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ của Mộng Bạch.

Từ Bích cười nhạt, nàng vào trong nhà vệ sinh, mở nước rửa thật sạch dấu tích.

"Lại không nghĩ đến chính mình của lúc này"

Ngay từ lần đầu gặp, quả thật nàng có chút e dè, sợ hãi cô ta, tưởng chừng đâu khoảng thời gian tiếp theo sẽ là chuỗi ngày dưới vế Mộng Bạch, lại chẳng ngờ đến không chỉ cô được yêu thích, mà lại chẳng bị tổn thương gì từ tinh thần đến thể xác. Hơn hết, lại có thể khiến Quách đại tiểu thư đây hạ mình rêи ɾỉ dưới thân nàng.

Từ Bích cười nhạt. Đây căn bản là thành công không ngờ đến mà.

Bạch nguyệt quang gì chứ? Ngây thơ trong sáng gì chứ? Nàng căn bản là thích khoác lên mình lớp áo như thế đấy!

"Định tiếp cận Cố Đình Xuyên, căn bản lại không ngờ đến lại kéo theo Quách Mộng Bạch. Chuyện này... vui rồi đây!"