Chương 1: Bạch Nguyệt Quang

Trước cửa căn hộ chung cư là một cô gái rất đỗi xinh đẹp. Cô xõa tóc, để mái tóc dài được uốn lượn làm tôn thêm phần nhan sắc của chính mình. Hôm nay cô bận một chiếc váy đen, váy dài đến tận đầu gối. Áo khoác được bận lên mình cũng trùng màu luôn với váy. Mọi đường nét từ nhan sắc đến phục trang đều hiện rõ cô là người cao quý, là con nhà quyền thế. Cô gái này chính là Quách Mộng Bạch, tiểu thư nhà họ Quách, một trong những gia tộc có sức ảnh hưởng tại Điền Kinh này.

Sở dĩ hôm nay Quách đại tiểu thư đến đây chính là vì chồng cô ấy, Cố Thiếu gia, Cố Đình Xuyên. Độ tầm tháng trước chính là hôn lễ của cô cùng vị thiếu gia đó. Là liên hôn nhầm giữ vững thế lực hai nhà, nên việc có tình cảm chính là điều không thể. Mộng Bạch cô cũng không rảnh đâu để ý đến chuyện ấy, cô mặc anh ta làm gì ở ngoài. Tuy nhiên, hôm nay chính là đi quá giới hạn khi cô nhận được tin chồng mình có tình nhân, mà nguồn tin đó lại bắt nguồn từ lời đồn đại của đám người hầu. Cô trời sinh chính là ghét chịu nhục, chính thế nên trước việc này lại càng không thể nhúng nhường.

Đưa tay bấm chuông cửa, phía trong có tiếng nói vọng ra. Giọng nói trong trẻo, ngọt ngào, dù chưa được thấy mặt nhưng chính cô cũng thầm mường tượng ra vẻ đẹp của chủ nhân giọng nói ấy. Đây là Bạch nguyệt quang yêu kiều diễm lệ của chồng cô!

"Xin chào. Cho hỏi là ai vậy...?"

Cô ta vừa mở cửa, thoáng có điệu cười, bỗng chốc nhìn thấy cô sắc mặt lại thay đổi. Mộng Bạch không nói gì, bước thẳng vào nhà trước sự ngỡ ngàng của cô gái.

"Chào cô. Xin tự giới thiệu, tôi là Quách Mộng Bạch!"

.

.

.

Mộng Bạch đưa mắt, quan sát từ đầu đến chân của người con gái trước mặt. Cô không thể không thừa nhận rằng ả ta rất đẹp, đẹp đến xao lòng, dáng vẻ có chút ủy khuất, người khác nhìn vào chỉ muốn che chở, bảo vệ. Ngay đến cả cô đây, mục đích đến chính là cảnh cáo cô ả nhưng dường như...

"Chị Mộng Bạch, em... em có thể giải thích, mọi chuyện, không như chị nghĩ đâu!"

Đoạn, Mộng Bạch đứng dậy, tiến lại gần cô ả, đưa tay quệt đi những giọt nước mắt đang rơi. Cô có phần đau lòng, khẽ vuốt má rồi nói.

"Chị biết mà, chị cũng không làm gì tổn hại em đâu, đừng sợ. Em ngoan, chị chỉ muốn biết, khoảng thời gian trước ấy em và chồng chị đã làm gì thôi. Để chị còn biết sau lưng chị cái sừng nó trông thế nào đã!"

"Vậy là, chỉ cần em nói cho chị biết chị sẽ tha cho em chứ?"

"Chắc chắn rồi. Em xinh đẹp thế, sao chị nỡ..."

Mộng Bạch vừa nói, bàn tay cô vừa không yên phận. Bàn tay trắng noãn nà, thoáng đã đặt lên một bên ngực của cô gái. Cô gái có phần hoảng sợ vì hành động này, cô lùi lại phía sau mấy bước.

"Chị..."

Thấy thế Mộng Bạch lại càng được nước, cô tiến đến sát lại, khi khuôn mặt cả hai cách nhau chừng 1 cm, bất chợt Mộng Bạch chiếm lấy môi cô gái bằng một nụ hôn, mọi thứ diễn ra nhanh chóng trong sự ngỡ ngàng của người trước mặt.

Đoạn, hôn chán chê, Mộng Bạch mới luyến tiếc rời khỏi môi cô gái, cô lùi về sau, ngồi xuống sofa mà lên tiếng hỏi :"Em gái, em tên là gì?"

"Tôi... tôi tên Từ Bích"