Thời Hoan cứ như vậy đứng ở cửa ra vào, dưới chân như mọc rễ không nhấc lên nổi, nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm càng lúc càng lớn, ánh mắt cẩn thận từng li từng tí nhìn vào khe cửa chưa đóng chặt, tìm kiếm bóng dáng mà tâm trí luôn nhớ đến kia.
Cửa bị mở rộng ra, Đường Ý Thu từ bên trong đi ra, chỉ mặc một bộ khăn tắm màu trắng, tóc còn chưa kịp thổi khô đã xõa trên vai, từng giọt nước từng giọt rơi xuống, lưu luyến trên khuôn ngực trần trụi của cô ấy.
"Thế nào, cho rằng tôi sẽ để trần đi ra à?"
Thời Hoan hừ một tiếng, một tay kéo rương hành lý, một tay kéo khoá, áo lông vắt ở cổ tay, vào phòng, trực tiếp nhảy đến trên ghế salon, dùng chân đá văng rương hành lý ra, lộ ra vương miện thủy tinh bên trong.
Đường Ý Thu cúi đầu nhìn, đuôi mắt nhướng lên một cái, lại ngẩng đầu lên, vẫn không lạnh không nhạt:
"Đoạt giải rồi?"
Thời Hoan mặt mày nóng lên, bên trong vui mừng làm sao cũng không kìm nén được, chỉ đi tới đi lui trong phòng khách, kích động xong lại ngồi xếp bằng ở trên ghế salon, mong đợi nhìn cô, chờ cô khích lệ:
"Chị cũng không nhìn xem tôi là ai."
"Em là Quý Ngữ An."
Đường Ý Thu đột nhiên cúi người, nắm cổ tay của cô, khí lực lớn muốn bóp nát cô, sợ hãi không hiểu phun lên, Thời Hoan không nhìn thấy bộ dáng của cô ấy, vô ý thức muốn đứng lên, lại bị Đường Ý Thu nhấn trở về.
Thời Hoan nuốt một ngụm khí, có khí nóng rơi vào bên tai của cô, một giây tiếp theo cô liền nghe thấy lời nói của Tần Tri Ngôn:
"Tiền thưởng có 1 triệu, em có thể thuê phòng chuyển đi rồi."
Trong nháy mắt, tất cả chờ mong đều bị dập tắt, Thời Hoan không thể tin trừng mắt, lập tức dời ánh mắt đi, ngượng ngùng cười một tiếng:
"Chị nói cái gì, tôi không nghe thấy."
Đường Ý Thu không nói chuyện, mà trực tiếp đặt Thời Hoan ở trên ghế sô pha, Thời Hoan phản kháng với đôi mắt đỏ hồng, cắn một cái vào tay của cô ấy, một giây sau liền bị đè lại hai chân.
Trong nháy mắt môi sắp rơi xuống, Đường Ý Thu nhíu mày nhỏ đến không thể nhận ra, hết lần này tới lần khác bị Thời Hoan phát hiện, cảm xúc đột nhiên bùng nổ.
"Chị thả tôi ra!"
Đường Ý Thu không thả, lại không hôn.
Thời Hoan bình tĩnh nhìn người trước mắt, tất cả hy vọng đều bị nổ nát, không phân rõ rốt cuộc là Tần Tri Ngôn hay là Đường Ý Thu, há miệng chính là đâm loạn đao.
"Tần Tri Ngôn, tôi cũng đã cầm được giải thưởng, có thể sóng vai đứng cùng với chị! Chị nói chuyện đi! Chị đỏ mặt cái gì, phẫn nộ hay là thẹn thùng, có muốn tôi lại cho chị bú sữa hay không?"
Lông mày dài nhỏ nhảy một cái, Đường Ý Thu bị chọc giận, cảnh cáo trừng mắt liếc cô.
Thời Hoan học bộ dáng bình thường rất nghiêm chỉnh của cô, đắc ý nhướng mày:
"Trên người chị nóng như vậy, có phải là muốn..."
Lời còn chưa nói hết đã nghe thấy một tiếng "Két".
Thời Hoan sững sờ, cảm xúc sụp đổ còn chưa thu hồi, thuận theo tiếng động quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Trần Lệnh xanh mặt đứng ở cửa ra vào, sau lưng còn có phó đạo và ghi chép ở trường quay, nước mắt rầm rầm rơi xuống.
Cảnh tượng này... Đã đang quay rồi sao?
"Sao cô lại đọc lời kịch!"
Trần Lệnh không có chút thương tiếc nào, đổ ập xuống chính là mắng một trận:
"Cảm giác lúc trước tốt như vậy, sau này làm sao lại tăng tình cảm loạn lên? Cái gì mà bú sữa, cô ấy đã hai mươi bảy tuổi còn cần cô đút sao?"
Nói xong, anh ta lại đi mắng Đường Ý Thu:
"Cô chần chờ cái gì, trực tiếp hôn không phải xong rồi sao?"
Cả người Thời Hoan vẫn ngơ ngác, trên mặt ướt nhẹp, cô nhanh chóng lau sạch sẽ nước mắt trên mặt, nhìn về phía Đường Ý Thu thì phát hiện trong mắt có ánh sáng ngắn ngủi lướt qua.
"Không phải, đạo diễn Trần, không phải vừa rồi nói là tìm cảm giác ở nơi khác sao?"
Trần Lệnh mặt lạnh không nói chuyện, còn đang tiếc nuối bầu không khí vừa rồi tốt như vậy, phó đạo diễn ở bên cạnh đứng ra giải thích:
"Là như thế này, trước khi khai mạc Đường lão sư sợ giai đoạn đầu cô không đủ kinh ngạc, cho nên đề nghị để cho chúng tôi kích cô một chút, cho nên chúng tôi nghĩ ra biện pháp này, quả nhiên hiệu quả không tệ."
Nói xong cô lại nghi ngờ nhìn Thời Hoan:
"Đúng nhỉ, cô vừa mới nói bú sữa, là chỉ..."
"Sữa bò!"
Mặt của Thời Hoan đỏ lên:
"Sáng sớm, Đường lão sư cảm mạo tôi đưa cho cô ấy một hộp sữa tươi, không có ý gì khác."
"A..."
Phó đạo diễn rõ ràng có chút không tin.
Thời Hoan vội vàng nhìn đi chỗ khác, nhìn về phía Đường Ý Thu, Đường Ý Thu ngồi trên ghế nằm để thợ trang điểm bổ trang.
Thời Hoan bụm mặt, chỉ cảm thấy mất mặt. Sau khi nắm lấy kịch bản bình phục tâm tình, cùng Đường Ý Thu nhìn nhau mấy lần, Đường Ý Thu kiểu gì cũng nhìn về phía môi của cô, ánh mắt rất phức tạp, cũng không biết là đang phức tạp cái quỷ gì.
Một màn vừa rồi cảm giác và bầu không khí cũng không tệ, Trần Lệnh định ở lại để cho các cô ấy bổ sung thêm cảnh hôn sau, lần thứ hai ra sân, Thời Hoan nằm trên ghế salon chờ Đường Ý Thu ấn mình xuống.
Thời Hoan vẫn không khắc chế được trái tim đang đập loạn, vừa chờ mong lại hưng phấn, chờ đôi môi của Đường Ý Thu nhanh chóng rơi xuống, nhưng mà lại là cùng một nguyên nhân, ngay khi đôi môi sắp rơi xuống thì Đường Ý Thu đã dừng lại bất động.
Thời Hoan nóng vội đi lên đυ.ng, không ngạc nhiên chút nào lại bị hô ngừng.
"Hôn đi, Đường Ý Thu, cô hôn cô ấy cho tôi!"
Trần Lệnh cầm loa gọi, người xung quanh đều bịt kín lỗ tai.
Đường Ý Thu thu hồi tay đang chống ở trên ghế salon, mím môi nói:
"Thật xin lỗi."
"Ừm... Không sao đâu."
Thời Hoan cũng buông lỏng tay ra, đây đã là lần NG thứ hai, lần đầu tiên cũng là bởi vì thân thể của Đường Ý Thu không hạ xuống, Thời Hoan mới đột nhiên xuất diễn.
Trần Lệnh cầm kịch bản gõ bàn một cái, xanh mặt nói: "Đường Ý Thu, cô làm sao vậy, sao lại liên tục phạm phải loại sai lầm này?"
Đường Ý Thu nhếch môi, trong mắt có chút hoảng thần.
Trần Lệnh để Thường Thanh đưa kịch bản của Đường Ý Thu tới, Thời Hoan đi theo nhìn sang, kịch bản của Đường Ý Thu sạch sẽ hơn so với cô, đều là gạch chân mấy điểm mấu chốt, cô liếc mắt một cái đã thấy được hai dấu gạch dưới “hôn sâu”, có thể nghĩ ra Đường Ý Thu đã biết cần phải hôn.
Nhìn thấy không, hôn, hôn đó cô có hiểu không, trong nháy mắt áp lên salon kia cô sẽ hôn, thô bạo, phóng thích ham muốn chiếm hữu của cô, cô không còn là máy móc khắc chế ẩn nhẫn kia nữa, biết không?”
Đường Ý Thu gật đầu, lắng nghe, mãi đến khi Trần Lệnh mắng xong.
Cho tới nay, Trần Lệnh rất thưởng thức Đường Ý Thu, mắng xong trong lòng mình cũng không thoải mái, uống một hớp trà nóng lại nhìn Thời Hoan, nói: "Cô cũng thế, lần thứ nhất vẫn được, sao đến lần thứ hai không kịp chờ đợi như vậy lại muốn hôn chứ?"
Bởi vì muốn hôn mà.
Trần Lệnh đoán chừng bọn họ còn sẽ mắc kẹt, liền vứt kịch bản đi, để bọn họ tự mình bình tĩnh lại, chẳng ai ngờ rằng một cảnh hôn lại cứng ngắc như thế, hơn nữa xuất hiện ở trên người ảnh hậu Đường Ý Thu, cô ấy chính là sách giáo khoa, diễn cái gì thì như cái đó, cảnh hôn đối với cô mà nói chỉ là chuyện nhỏ.
Thường Thanh rất có nhãn lực, đi qua vuốt lông: "Đạo diễn Trần đừng nóng giận, hôm nay Ý Thu bị cảm, sốt không nhẹ, vừa rồi còn đang 38 độ, cô ấy sợ lây cho Thời Hoan nên mới không hôn."
“Trước kia cô ấy bị cảm chưa từng quay cảnh hôn sao? Hôn một chút đã lây nhiễm rồi? Bình thường xem phim thần tượng não tàn gì rồi?”
Bên cạnh nghe thấy đối thoại Thời Hoan: “!!!”
Cô quay đầu nhìn về phía Đường Ý Thu, thật sự là như vậy à?
Đường Ý Thu không nói chuyện, Thời Hoan bất kể là cô có phải hay không, cả người hưng phấn, hạ giọng nói: "Đường lão sư, cô yên tâm lớn mật hôn đi, em gánh vác được! Em sẽ không cảm mạo! Thân thể của em khỏe lắm!"
Còn chưa nói hết, Đường Ý Thu đã đứng dậy nhìn kịch bản bên kia, lạnh lùng chỉ thiếu chút nữa nói một câu lời kịch của Tần Tri Ngôn, ít tự mình đa tình.
Mấy phút sau, Đường Ý Thu buông kịch bản xuống.
Trần Lệnh lạnh lùng hỏi: "Có thể diễn chưa? Biết cô là ai không? Có thể hôn hay không?"
Đường Ý Thu gật đầu, nhìn lướt qua Thời Hoan, Thời Hoan ở bên cạnh ám chỉ chỉ vào bờ môi, một giây sau liền bị Đường Ý Thu kéo vào trong lòng.
Cô theo bản năng muốn đẩy ra nhưng lại bị Đường Ý Thu gắt gao áp chế, ngay cả mắt cũng bị cô che khuất, tiết tấu và bầu không khí hoàn toàn hỗn loạn, chỉ có hô hấp nóng hổi và nhiệt độ sốt cao không lùi, khó mà khống chế được tình yêu và du͙© vọиɠ đang xao động.
Thời Hoan ra sức tránh sự khống chế của cô ấy, lấy tay đang đặt ở trước mắt ra, đối đầu với đôi mắt đỏ thấu kia, rất nhanh Đường Ý Thu đã hôn xuống, không ôn nhu không triền miên, giống như là mãnh thú táo bạo đang phát tiết.
Cô hoàn toàn không có cơ hội đáp lại, liếʍ lưỡi, khoe kỹ năng hôn, những thứ cô ấy tưởng tượng ra, cơ bản là không dùng được, chỉ có thể chờ chết.
Đúng, chính là chờ chết.
Tần Tri Ngôn gặm nhấm môi cô, cắn xé môi cô, không lưu tình chút nào, giống như là ngăn chặn đê, mặc cho hồng thuỷ tùy ý làm bậy, kéo cô tới mười tám tầng địa ngục.
Nụ hôn huye diệt không thể làm cho Thời Hoan suy nghĩ rốt cuộc Tần Tri Ngôn có yêu cô hay không, cô xụi lơ trong nụ hôn này, thở phì phò nhắm mắt lại, người bá đạo trước mắt này, cô không biết.
Người kia hôn xong lại lạnh lùng đẩy cô ra, Thời Hoan mỏi mệt vội vàng đưa tay ra bắt lại, nhưng lại trống không, cuối cùng ngây ngốc nhìn trần nhà.
Đầu óc Thời Hoan ong ong, không bình tĩnh nổi, cho đến khi sức nặng trên cơ thể biến mất, mọi cảm xúc hủy diệt hoàn toàn được rút ra, cô mới từ từ mở mắt ra, Đường Ý Thu mặc áo lông vào nói chuyện với Trần Lệnh.
Trong mắt Trần Lệnh lộ ra vẻ thưởng thức hiếm thấy: "Rất tốt, còn tốt hơn so với tôi tưởng tượng, cô nắm chắc nhân vật này rất thành công, cảnh quay buổi chiều tôi dời cho cô, cô đi bệnh viện khám trước đi."
Lần này Đường Ý Thu không gượng chống, rút tờ giấy trong tay Thường Thanh ra lau miệng, môi của cô bị Thời Hoan phản kháng cắn nát, lau xong cô quay đầu nhìn thoáng qua Thời Hoan.
Thời Hoan vô ý thức sờ lên môi, đầu ngón tay có vết máu, lộp bộp nói: "Đã quay xong, qua rồi à?"
“Qua rồi.” Đường Ý Thu đưa cho cô một tờ giấy, xoay người rời đi.
Cô tỉnh táo lại trong bóng lưng càng ngày càng xa của Thời Hoan, Văn Tĩnh dùng áo lông bao trùm cô, nhìn ánh mắt mông lung của cô, gật đầu: "Quay rất tốt, tôi thấy dáng vẻ của đạo diễn Trần hẳn là rất hài lòng."
Trần Lệnh từ cửa tới: "Cô cũng nghỉ ngơi một hồi, động tác tóm lấy sau lưng của cô rất sâu sắc, cô còn phải bổ sung hai đặc tả nữa."
Không nghe thấy câu trả lời của Thời Hoan, anh ta lại nói: "Lực bộc phát của Đường Ý Thu rất mạnh, cô không gánh nổi cũng bình thường, cô không cần nghĩ đến vai diễn của cô ấy, cô diễn tốt phần mình là được rồi, nhớ kỹ cô là Quý Ngữ An."
Thật ra động tác bắt tay kia là do tự Thời Hoan thêm vào, xuất phát từ bản năng của cô, cho dù ngạt thở thì cô cũng muốn Đường Ý Thu.
Thời Hoan hỏi: "Vừa rồi Đường lão sư là đang nhập vai sao? Sao tôi lại cảm thấy cô ấy không giống Tần Tri Ngôn, giống như là chính cô ấy, làm cho bây giờ tôi có chút loạn."
Vừa rồi quay đến mức làm cho Trần Lệnh rất hài lòng, nhẫn nại chỉ điểm cho cô: "Được rồi, kỹ thuật diễn không ai giống ai, mà là người mà cô nhìn thấy sẽ giật mình, thì ra cô ấy chính là cô ấy, hiển nhiên là cô ấy, hiểu không?"
Thời Hoan nghĩ một chút, có chút hiểu rõ, lại không hiểu, hiểu là từ góc độ của Quý Ngữ An mà nói, Tần Tri Ngôn là động tâm, mà về phần Đường Ý Thu có động tâm hay không, có động tình hay không thì cô hoàn toàn không biết.
Trần Lệnh để cho cô tiêu hoá thật tốt, sau khi thương lượng với phó đạo diễn, Văn Tĩnh đỡ cô đi về phía phòng nghỉ, vừa đi vừa nói: "Làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng rằng cô ấy sẽ ép buộc cô, may mắn may mắn."
“Cô cảm thấy Đường lão sư diễn thế nào?”
“Quá tốt rồi! Trước đó gây rối vụn vặt tôi không cảm thấy có gì, trong nháy mắt Đường lão sư hôn cô, tôi cảm thấy cô ấy chính là Tần Tri Ngôn, tôi nổi hết da gà, thật sự, tôi cảm thấy Tần Tri Ngôn cũng rất khó, cô ấy khẳng định là yêu Quý Ngữ An.”
Thời Hoan gật đầu, ngồi xuống ghế bên cạnh, mở khăn giấy trong lòng bàn tay ra, lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, cảnh quay vừa rồi làm cho cô nghĩ đến đêm hôm đó.
Khi đó cô bị bịt mắt, chỉ biết là người trên người rất nôn nóng, rất mất khống chế, tình huống còn gay go hơn bây giờ…