Chương 5: Chiếu cố*

* ở đây chiếu cố có nghĩa là chăm sóc, cũng có nghĩa là trông nom, thôi thì ed để nguyên nhé.

Đêm đó các cô đều uống rượu, làm thật lâu, trong trí nhớ rất điên cuồng, lúc Thời Hoan tỉnh lại, bên cạnh không có ai, chỉ có một tấm thẻ đè dưới gối đầu.

Thời Hoan nằm ở khách sạn một ngày, vừa đau vừa mệt.

Theo thông thường, cô hẳn là tiện tay ném tấm thẻ đi, nhưng cô không làm như vậy, cô nằm trên giường thêm Wechat, vừa xoa eo, vừa nói chuyện phiếm với Đường Ý Thu. Cũng bởi vì đoạn nói chuyện phiếm này nên cô nhận định Đường Ý Thu, chìm đắm vào, ngày càng thích.

Cho dù là làm một con hồ ly.

Buổi chiều rất nhanh đã qua, quay xong Thời Hoan trực tiếp về khách sạn, đang chuẩn bị gửi tin nhắn hỏi thăm Đường Ý Thu về sức khoẻ của cô ấy, chỉ thấy Thường Thanh và Đường Ý Thu từ bên ngoài xuất hiện.

Cô vội vàng đè thang máy xuống, chờ hai người bọn họ cùng nhau tiến vào, hai tay Đường Ý Thu đút vào trong túi áo, mặc áo lông liền mũ, trên mặt bị khẩu trang đen che một nửa, chỉ lộ ra một đôi mắt.

"Còn khó chịu không?" Thời Hoan hạ giọng hỏi.

Đường Ý Thu dựa vào tường thang máy, chỉ ừ một tiếng, cũng không biết là ý gì, ngược lại Thường Thanh đến gần chỗ cô, nói: "Đã tiêm mũi hạ sốt rồi, hẳn là mệt rã rời vì hiệu quả của thuốc."

Thời Hoan lại liếc Đường Ý Thu hai lần, lúc này thang máy đến tầng lầu, Đường Ý Thu đi ra ngoài trước, Thời Hoan theo ở phía sau: "Nếu như chị không thoải mái thì tôi có thể đi..."

"Không cần."

Đáng tiếc có người ở đây, Thời Hoan cũng không tiện tiến lên trêu chọc, cô bĩu môi trở về phòng của mình, gửi mấy tin nhắn cho Đường Ý Thu, chưa nhận được câu trả lời, ngã xuống giường sắp ngủ mất, lại bị điện thoại làm tỉnh lại.

Giọng nói của Thường Thanh vang lên: "Hoan Hoan, cô có thể giúp tôi một chuyện không?"

Thời Hoan mơ hồ lên tiếng: "Sao vậy? Giúp cái gì?"

Thường Thanh có chút gấp: "Hỗ trợ chiếu cố Ý Thu, cô ấy còn đang phát sốt, tôi phải đi đón chị Diệp một chút, không thể chiếu cố cô ấy."

"Hả?" Thời Hoan không buồn ngủ nữa, vội vàng ngồi dậy:

"Chiếu cố Đường lão sư? Đến phòng cô ấy chiếu cố cô ấy sao?"

"Đúng, nếu như cô không tiện thì tôi sẽ suy nghĩ biện pháp khác."

Thời Hoan nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết tuyết lớn đã rơi từ lúc nào, cô liên tục đồng ý: "Tiện mà, sao lại không tiện! Hơn nửa đêm tôi lại không có chuyện gì làm, vậy bây giờ tôi đến phòng của Đường lão sư nhé?"

"Quá cảm ơn cô, tôi cho cô thẻ phòng, cũng không cần quá lâu, tôi đi đón chị Diệp, chỉ chậm trễ hai đến ba giờ thời gian của cô thôi."

Thời Hoan nhanh chóng mặc quần áo tử tế, lúc đi vừa nhìn về phía chai rượu trên tủ rượu, có muốn uống chút rượu hay không? Như vậy nàng tán tỉnh sẽ tương đối tự nhiên và trôi chảy.

Thôi được rồi, nếu như Đường Ý Thu sốt cao không lùi, đưa cô ấy đi bệnh viện lái xe sẽ khá là phiền phức, còn nữa, hiện tại Đường Ý Thu bị cảm, cô cũng không thể muốn làm là làm…

Mang theo một trái tim xao động, Thời Hoan đến trước cửa phòng của Đường Ý Thu, Thường Thanh từ bên trong mở cửa ra, đưa cho cô một tấm thẻ phòng: "Thật ngại quá, lúc đầu tôi muốn trông ở đây, nhưng bên phía chị Diệp gửi tin nhắn nói đường bị chặn lại, xe không lái vào được, gọi tôi đến sân bay đón người."

Chị Diệp chính là người đại diện của Đường Ý Thu, Diệp Dung. Là một nhân vật trong ngành giải trí, dưới tay đã dẫn dắt không ít ảnh đế, rất nhiều đạo diễn đều tranh hợp tác với cô, hiện tại là người đại diện ngự dụng của Đường Ý Thu.

"Không phiền phức, có gì cần tôi chú ý không?" Thời Hoan nhìn thoáng qua trong phòng, cửa phòng ngủ đóng lại.

"Đã cho cô ấy uống thuốc hạ sốt, cô nhớ kỹ kiểm tra nhiệt độ cơ thể cho cô ấy, nếu như vẫn là sốt cao không lui, cô gọi điện thoại cho tôi, tôi nghĩ cách đưa cô ấy đi bệnh viện, còn có, nên cho cô ấy uống nước ấm nhiều một chút."

"Được."

Thời Hoan ghi lại từng cái một, lúc Thường Thanh đi lại đặc biệt nhắc nhở nói:

"Lúc cô ấy sinh bệnh thì tính khi vô cùng bướng bỉnh, cần người dỗ dành, làm phiền cô đến lúc đó kiên trì một chút."

Chờ Thường Thanh rời đi, Thời Hoan đóng cửa lại rồi đẩy cửa phòng ngủ của Đường Ý Thu ra, đây là lần đầu tiên cô tiến vào nơi này, ánh mắt tò mò du đãng bốn phía, rõ ràng không khác biệt lắm so với bố trí trong phòng của cô, nhưng cô càng thấy vụиɠ ŧяộʍ hơn, càng trêu chọc lòng người.

Đường Ý Thu ngủ trên giường, có lẽ là sợ lạnh, cả người rút vào trong chăn, chỉ lộ ra một khuôn mặt ửng đỏ, trán còn đang đổ một tầng mồ hôi mỏng. Cô đưa tay ra kiểm tra, nhiệt độ cao phỏng tay.

Cứ như vậy khẳng định sẽ khó chịu, Thời Hoan chuẩn bị đi lấy khăn lông ướt, vừa mới đứng dậy đã nghe thấy hừ nhẹ một tiếng, Đường Ý Thu mở mắt ra, thấy cô thì nhíu mày một cái, giống như không ngờ cô lại ở đây.

Thời Hoan vốn muốn giải thích một chút, thấy bộ dáng khó chịu của Đường Ý Thu, vội hỏi: "Muốn uống nước không, tôi rót cho chị một ly nhé?"

Đường Ý Thu không nói chuyện, lại ngã lệch một chỗ, nặng nề hít thở vài tiếng, Thời Hoan cách xa cũng có thể cảm nhận được nhiệt khí, cô vội vàng rót nước ấm đưa qua.

"Không uống."

Đây là nổi tính tình sao?

Thời Hoan nhẹ nhàng dỗ dành: "Uống hai ngụm thì cổ họng thoải mái hơn một chút."

Nói xong đưa nước qua, mang theo chút uy hϊếp nói: "Nếu như chị không uống thì tôi sẽ cho uống sữa bò..."

Còn chưa nói hết câu, Đường Ý Thu đã chống tay ngồi dậy, vừa đυ.ng phải ly đã nói “nóng”.

"Thổi một chút là không nóng nữa."

Thời Hoan thổi một hồi, lại dùng thìa khuấy hai cái, sau đó đưa đến bên môi Đường Ý Thu. Đường Ý Thu giống như mèo, đầu tiên là thè lưỡi ra thử nhiệt độ mới dám uống hết.

Thật đáng yêu, rất muốn hôn.

Điều này làm cho cô nghĩ đến cảnh hôn buổi sáng: "Đường lão sư, buổi sáng cô lúc đó, có thè lưỡi ra hay không?"

Đường Ý Thu bị sặc một cái, lấy ly nước ra ho khan vài tiếng.

Thời Hoan rút khăn giấy ra, vừa muốn lau miệng môi cho cô ấy, Đường Ý Thu đưa tay ngăn cản động tác của cô, híp híp mắt: "Ai bảo cô tới chứ?"

"Thường Thanh đó, tôi tới chiếu cố chị."

Thời Hoan nói lời chính nghĩa, sợ cô ấy tức giận bảo mình cút, liền chỉ chỉ phòng tắm bên cạnh: "Tôi đi lấy một cái khăn ướt để hạ nhiệt cho chị, như vậy có thể thoải mái hơn một chút."

"Ừm..." Đôi môi mỏng của Đường Ý Thu động hai lần, giọng nói lạnh lùng trước đó trở nên trầm thấp, giống như chọc người: "Làm xong thì đi ngay."

Thiên bất.

Thời Hoan nghĩ thầm, cô vất vả lắm mới tới được một lần.

Cô đi lấy khăn mặt, lúc đi ra, Đường Ý Thu tựa ở đầu giường cầm điện thoại di động gõ chữ, bên trong thỉnh thoảng có giọng nói của Thường Thanh truyền tới.

Thời Hoan đưa khăn lông ướt tới, dán lên trán của cô ấy, Đường Ý Thu sững sờ, nói: "Cô chờ chút nữa trở về, tôi sắp khỏe rồi."

"Sao chị luôn đuổi tôi đi vậy?" Thời Hoan bĩu môi: "Người khác cảm mạo đều giống như mèo dính người, sao chị cứ lạnh lùng như vậy."

Nói xong, ngón tay đã dán lên trên trán cô: "Rõ ràng nhiệt độ cao như vậy, thân thể lại nóng như thế..."

Đường Ý Thu lấy tay của cô ra, vẻ mặt có chút lạnh lùng.

Thời Hoan thở dài: "Đường lão sư, vậy chúng ta đi đo nhiệt độ cơ thể đi, nếu như chị không bị sốt hoặc là đã hạ sốt thì tôi sẽ đi được không?"

Chắc chắn là Đường Ý Thu có chút sốt, khăn mặt dán trên trán chỉ chốc lát đã nóng lên, hô hấp cũng nặng nề hơn, quanh người đều là hơi nóng.

Thời Hoan cầm nhiệt kế tai ở bên cạnh: "Tôi đo nhé?"

Đường Ý Thu ở bên cạnh thoáng cái gật đầu, Thời Hoan nằm nhoài lên trên giường tiến tới, nhẹ nhàng đυ.ng vào lỗ tai của cô ấy, mấy giây sau rời khỏi, nhìn lỗ tai đỏ thấu của cô ấy, không nhịn được đυ.ng lên, bóp một cái.

"Đường lão sư, sao chị lại đỏ..."

Đường Ý Thu cắt ngang lời cô:

“Bao nhiêu độ?"

Thời Hoan cúi đầu nhìn một chút, đưa màn hình cho cô ấy xem: "Ai, chị tự xem này, hơn 38 độ, còn đang sốt cao."

Đường Ý Thu ừ một tiếng, có lẽ là không muốn từ chối nữa.

Cô ấy nhắm mắt một hồi, chờ thời Hoan ngồi xuống, giọng nói khàn khàn: "Đừng nhìn chằm chằm vào tôi, không thoải mái."

"Được, vậy chị đau đầu không? Tôi xoa bóp cho chị nhé?"

Thời Hoan vừa muốn đưa tay ra đã bị nắm lấy cổ tay, vẻ mặt của Đường Ý Thu càng nghiêm túc hơn, cô vội vàng rút tay về: "Tôi không động vào chị nữa, chị ngủ đi, tôi ở bên cạnh trông chừng chị, được chứ?"

"Cô thật sự không đi à?"

"Chị còn chưa hạ sốt, tôi không yên lòng, chị yên tâm, tôi sẽ không nháo với chị nữa, chờ Thường Thanh trở về tôi sẽ đi ngay."

"Hôm nay Thường Thanh không về được."

"Hả, vậy tôi ngủ trên ghế sô pha."

Đang nói, Đường Ý Thu đột nhiên nghiêng người tránh vị trí mình vừa mới ngủ, lăn đến bên giường khác.

Trên giường có một cái chăn, nếu như ngủ cùng nhau... Thời Hoan không dám nghĩ, nhìn qua người kia, nuốt nước miếng: "Đường lão sư... Chị mời tôi ngủ cùng à?"

Đường Ý Thu không trả lời, đương nhiên cũng không phủ nhận, Thời Hoan đoán là như vậy, vội vàng cởϊ áσ lông trên người xuống.

Đây là lần đầu tiên các cô tỉnh táo nằm cùng một chỗ, Thời Hoan nhìn chằm chằm vào chiếc cổ trắng nõn của cô ấy, có chút không khống chế nổi xao động trên người, lặng lẽ di chuyển một chút về phía bên cạnh cô ấy.

"Đường lão sư, tôi có thể ôm chị ngủ được không?" Thời Hoan đưa tay chạm lên bờ vai của cô ấy một cái: "Tôi có chút lạ giường."

Ai ngờ còn chưa dán lên được, Đường Ý Thu đã lấy một cái gối đặt ở giữa, lạnh lùng nói: "Còn lộn xộn nữa thì đi xuống."

Thời Hoan buồn bã ồ một tiếng, cô nghiến răng nhìn chằm chằm chiếc gối đang chắn đường kia, cô liền chờ Đường Ý Thu ngủ, sau đó ném gối đi rồi nhào tới, lại ăn Đường Ý Thu không chừa lại chút mảnh vụn.

Chờ đã.