Chương 48: Nhất định là con gái

“Không cần!”

“Đừng đánh tôi!”

“Nghê Nghê.” Mộ Trừng Dục nhẹ nhàng lắc lắc người cô, muốn đánh thức cô khỏi cơn ác mộng.

“Đừng tới đây!”

Nghê Thi Đinh mắc kẹt trong giấc mơ, trán ướt đẫm mồ hôi, thần chí không rõ ràng. Mộ Trừng Dục đau lòng ôm cô vào trong ngực, bàn tay không ngừng vỗ về dọc theo thân thể mềm mại của cô.

“Không sao, không sao. Có anh ở đây, không ai có thể đánh em.” Mộ Trừng Dục thương tiếc vén tóc mái dính trên trán ra sau tai, ngón cái dịu dàng lau mồ hôi cho cô.

“Cứu em, Mộ Trừng Dục!”

Lúc này, Nghê Thi Đinh bừng tỉnh, mở to hai mắt, nhưng hiển nhiên vẫn đang đắm chìm trong giấc mơ vừa rồi, cô ngồi bật dậy, nhưng lại được người đàn ông ôm vào lòng trấn an một lần nữa.

“Ngoan, ngoan… anh ở đây, anh ở đây.”

Mộ Trừng Dục đau lòng nhìn người phụ nữ đang co quắp trong ngực, trước mắt có một mảng khói mù không cách nào tiêu tan.

Có phải anh đã đi nhầm một bước này hay không?

Mộ Trừng Dục rơi vào trạng thái hoài nghi sâu sắc…

Nghê Thi Đinh trải qua cảm xúc bất ổn vào buổi sáng, sau đó cô dần dần lấy lại bình tĩnh dưới sự trấn an của Mộ Trừng Dục.

“Buổi sáng có phải em đã làm anh sợ hay không?” Trước khi ra ngoài, cô nâng mặt người đàn ông hỏi.

“Không có.” Mộ Trừng Dục ngoan ngoãn lắc đầu.

“Vậy sao từ sáng sớm đến giờ trông anh cứ ủ rũ như vậy?” Nghê Thi Đinh xoa nắn gương mặt anh.

Hôm nay Mộ Trừng Dục phá lệ ngoan ngoãn, an tĩnh.

Người đàn ông trầm mặc vài giây, cuối cùng ôm chặt cô vào trong lòng : “Có anh ở đây, sau này anh sẽ không để người xấu bắt nạt em nữa.”

Trong lời nói ngoại trừ cảm giác thương tiếc mà còn tràn đầy sự kiên định.

Nghê Thi Đinh có chút ngoài ý muốn khi anh nói ra lời như vậy, trong lòng có một dòng nước ấm chậm rãi chảy lướt qua.

“Đau lòng em?”

“Ừm, rất đau lòng…” Ngay cả giọng nói cũng héo rũ như sắp hết hơi.

Cô nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai anh, nói: “Tiểu ngốc tử, không có ai bắt nạt em. Hôm nay chúng ta sẽ đi bệnh viện xem bảo bảo, anh đừng buồn nữa, nha?

Nghê Thi Đinh dịu dàng dỗ dành.

“Ừ.” Mộ Trừng Dục ngoan ngoãn gật đầu, tùy ý để cô đeo kính râm và khẩu trang cho mình, lên xe đi về hướng bệnh viện.

Hôm nay Mộ Trừng Dục đặc biệt dịu ngoan an tĩnh, yên lặng đi theo Nghê Thi Đinh, ngẫu nhiên cũng sẽ bận trước bận sau làm chân chạy vặt. Thời điểm nhìn thấy phôi thai nhỏ bé trên màn hình, rốt cuộc biểu cảm trên gương mặt cũng mang theo một tia ấm áp.

Không còn nặng nề như lúc trước.

“Em bé đã được hai tháng, trước mắt mọi chỉ số đều cho thấy em bé rất khỏe mạnh.”

Nghe lời bác sĩ nói xong, hai người mới lên chức ba mẹ đều không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Sau khi nghe bác sĩ dặn dò xong, cầm đơn thuốc đi mua thuốc bổ. Mộ Trừng Dục đỡ Nghê Thi Đinh ra khỏi bệnh viện, lúc này anh như biến thành một người khác, cả người toả sáng rực rỡ.

“Không cần thể hiện rõ ràng như vậy chứ, Mộ Trừng Dục, anh đừng ngây người nữa. Mau, đi trung tâm thương mại mua đồ.” Nghê Thi Đinh vỗ vỗ lên mu bàn tay người đàn ông đang đỡ mình, túm lấy cổ áo anh, “Xách” anh lên xe đi tới trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố.

Hai người dùng cả buổi chiều để mua một đống đồ dùng cho mẹ và bé. Đặc biệt là Mộ Trừng Dục, sau khi chọn chiếc váy loli thứ hai mươi hai, rốt cuộc Nghê Thi Đinh cũng nhịn không được.

“Anh có thể đừng chọn váy nữa được không, ngộ nhỡ là con trai thì sao?”

“Không có khả năng.” Mộ Trừng Dục lắc đầu, anh hoàn toàn không chấp nhận lựa chọn này.

“Sao anh biết không có khả năng?”

“Bảo bảo nói với anh.”

“Hả? Con nói với anh khi nào?” Nghê Thi Đinh muốn nghe xem anh định chống chế bằng cách nào.

Tuy nhiên Mộ Trừng Dục đột nhiên trở nên thẹn thùng, cúi đầu nhẹ nhàng nói: “Buổi tối hai ngày trước, thời điểm anh đi vào…”

“Mộ Trừng Dục!” Nghê Thi Đinh biết anh muốn nói gì, cô lập tức tiến lên bịt kín miệng anh.

Hai ngày trước, bọn họ vẫn làʍ t̠ìиɦ đều đặn như mọi khi! Cũng may đứa nhỏ mạng lớn, không có việc gì.