Chương 47: Cảm giác hạnh phúc giản dị nhất thế gian

Đêm nay không giống mọi khi, cảm xúc của hai người vừa lên chức làm ba mẹ đang vô cùng phập phồng.

Lẳng lặng nằm ôm nhau trên giường, nhưng trước sau vẫn không có chút nào buồn ngủ. Mộ Trừng Dục mới làm cha, kích động phấn khởi, mà trong lòng Nghê Thi Đinh lại trăm mối cảm xúc ngổn ngang, muôn vàn suy nghĩ.

“Mộ Trừng Dục, anh biết không?” Sự an tĩnh trong căn phòng ấm áp bị Nghê Thi Đinh phá vỡ, cô biết Mộ Trừng Dục không ngủ, nhàn nhạt lên tiếng.

“Hả?”

“Kỳ thật em không muốn giữ đứa nhỏ này.” Nghê Thi Đinh nói xong, trong nháy mắt cô cảm giác toàn thân người đàn ông đang ôm lấy mình bỗng chốc cứng đờ, cô cọ cọ trước ngựa anh, dịu dàng trấn an.

“Em sợ đứa nhỏ này cũng sẽ giống như em, bởi vì sự tồn tại của mình mà xuất hiện bên trong một gia đình không bình thường. Từ khi sinh ra chưa bao giờ được hưởng thụ tình yêu thương của ba mẹ, mỗi ngày đều nằm trong ngực bảo mẫu mong ngóng có thể nhìn thấy bóng dáng ba mẹ, nhưng cuối cùng lại chỉ chờ được những lời chửi rủa kéo dài vô tận …”

Nghê Thi Đinh nói đến cuối, giọng nói đã có chút nghẹn ngào. Đối với đoạn ký ức đó, chỉ cần hơi chạm tới một góc, cả trái tim cô sẽ lập tức bị bóng đen cắn nuốt.

Mộ Trừng Dục lặng yên lắng nghe tâm sự của Nghê Thi Đinh, tâm tình càng trở nên trầm trọng. Anh biết thời thơ ấu của Nghê Thi Đinh không mấy vui vẻ, nhưng anh chưa từng chân chính biết được đoạn ký ức bi thống kia đối với cô mà nói đến tột cùng là gì.

Hiện tại dường như anh đã hiểu, chính là hủy diệt. Điều này so với suy đoán lúc trước của anh thì càng nghiêm trọng hơn.

Người đàn ông lẳng lặng vỗ về phía sau lưng cô, đặt một nụ hôn trên đỉnh đầu cô, tiếp thêm cho cô một chút trấn an.

“Mỗi ngày yên lặng nhìn đủ loại dạng người bị bọn họ mang về nhà, chịu đựng sự hành hung của những người xa lạ. Thậm chí có một lần bởi vì nghịch ngợm, xông nhầm vào căn phòng thối nát kia, bị bọn họ nhốt trong căn phòng tối đen như mực đó suốt ba ngày…”

Cánh tay đang ôm Mộ Trừng Dục rõ ràng thiết chặt lại, cô gắt gao túm lấy vạt áo trước ngực anh, giờ phút này cô đã hoàn toàn lâm vào trong đoạn hồi ức thống khổ kia.

“Không cần suy nghĩ. Trừng Dục không muốn nhìn thấy Nghê Nghê không vui, chúng ta không cần nghĩ tới chuyện đó có được không?” giọng nói của Mộ Trừng Dục có chút vội vàng, mang theo sự dỗ dành, muốn kéo Nghê Thi Đinh từ trong hồi ức trở về, cánh tay càng thêm siết chặt thân thể hơi phát run của cô.

Nghe được những lời này của Nghê Thi Đinh, anh cảm giác như trái tim mình bị mấy vạn kim châm đâm vào, vạn phần đau đớn. Trước ngực anh nhiễm một mảnh ướŧ áŧ, đó là nước mắt người phụ nữ chôn trong lòng anh lưu lại.

“Trừng Dục không muốn nghe chuyện này, chúng ta đi ngủ được không? Tiểu bảo bảo buồn ngủ rồi.” Mộ Trừng Dục ôm chặt thân thể cô, muốn truyền nhiệt độ ấm áp trên cơ thể mình sang cho cô.

Có lẽ là sau khi mang thai cảm nhận được tình mẫu tử thiêng liêng, Nghê Thi Đinh nghe thấy hai từ “Bảo bảo” thì hơi ngớ người ra, sau đó dần dần bình phục cảm xúc.

Cô hít hít cái mũi, tiếp tục nói: “Tuy nhiên hôm nay thời điểm nhìn thấy niềm vui của anh sau khi biết em mang thai đã khiến em do dự.”

Nghe được lời này, người đàn ông dừng lại, lẳng lặng lắng nghe lời cô nói.

“Anh và bọn họ không giống nhau, tuy rằng ngốc, nhưng ít ra không có lòng dạ tính kế nhiều như vậy, trong thế giới của anh chỉ có em, mỗi ngày chuyện anh cần làm chính là chờ em trở về nhà.” Đôi mắt ướŧ áŧ của Nghê Thi Đinh dần dần lan tràn ra một loại dịu dàng của người làm mẹ.

“Anh ngốc như vậy, lại mang đến cho em dịu dàng giản dị nhất trên đời này.” Nghê Thi Đinh kể rõ cảm xúc trong lòng.

Người đàn ông chỉ an tĩnh lắng nghe, ở chỗ Nghê Thi Đinh không nhìn thấy, ánh mắt anh thoáng hiện lên cảm xúc phức tạp.

“Thôi, có lẽ anh cũng không hiểu. Ngủ đi!”

Cuối cùng, Nghê Thi Đinh ngửa đầu tặng anh một nụ hôn sâu, sau đó yên lặng nằm trong ngực anh đi vào giấc ngủ.

Khi chỉ còn một mình Mộ Trừng Dục, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, đáy mắt anh tràn đầy vẻ ưu sầu.