Chương 43: Không có tâm trạng

Trên giường, người phụ nữ thân mình trần trụi, khó chịu cọ xát hai chân. Cô có thể cảm giác được hai cánh hoa ở giữa hai chân đang không ngừng tràn ra mật dịch, vô cùng ướŧ áŧ.

Ánh mắt cô mê ly nhìn người đàn ông đang miệt mài chuyển động phía trên.

Hôm nay đi điều tra cả ngày, đêm hôm khuya khoắt mới trở về nhà. Khi vừa bước chân vào nhà, nhìn thấy bóng dáng lẻ loi của Mộ Trừng Dục đang ngồi trên sô pha, dưới ánh đèn mơ hồ lộ ra cảm giác bất lực.

Nghê Thi Đinh thấy cảnh tượng như vậy, trái tim lập tức mềm nhũn. Lúc này cô mới nhớ tới trong nhà còn có người đợi cô cả ngày!

Vội vội vàng vàng dỗ dành người đàn ông, vừa ôm vừa hôn, cuối cùng nấu cho anh một bàn thức ăn theo sở thích của anh.

Toàn bộ quá trình Mộ Trừng Dục đều an tĩnh nghe lời, ngoan ngoãn ăn cơm, nhưng lại không chịu nói chuyện với Nghê Thi Đinh. Điều này khiến trong đầu cô khắc sâu một sự thật, Mộ Trừng Dục tức giận, tiểu ngốc tử cũng biết tức giận?!

Lần đầu tiên gặp phải tình huống như vậy, Nghê Thi Đinh có chút không biết làm sao. Cho nên, vì dỗ dành người đàn ông, cô đành trình diễn một màn hoạt sắc sinh hương (miêu tả dáng vẻ xinh đẹp quyến rũ của người phụ nữ). Lúc bấy giờ Mộ Trừng Dục mới có phản ứng, bắt đầu đáp lại cô, ôm cô…

Sau đó trong lúc mơ mơ màng màng, đôi tay cô liền bị giữ chặt trên đỉnh đầu, dùng chính qυầи ɭóŧ của cô để trói lại.

Cảnh tượng này quá quen thuộc, cô nhớ rõ khi cô mới vừa thông đồng làm bậy với Mộ Trừng Dục, lúc ấy cô cũng làm như vậy với anh… Thật là nhất thất túc thành thiên cổ hận (Một bước sa chân ngàn thuở hận)

Ngón tay người đàn ông tùy ý đùa bỡn hai cánh hoa non mềm, mang theo sự trêu đùa, như có như không chà đạp, cọ xát, nhưng không chịu thâm nhập.

Người phụ nữ mê tình loạn ý vặn vẹo eo nhỏ, ngẫu nhiên sẽ theo phản xạ có điều kiện mà cong sống lưng, hướng hoa huyệt về phía ngón tay kia, đón ý nói hùa cùng động tác của anh.

Cô chỉ cảm thấy bên trong âʍ đa͙σ có vô số lông tơ đang cọ xát, dẫn tới mỗi một tế bào bên trong đều run rẩy, xôn xao, cảm giác hư không và ngứa ngáy không ngừng lan tràn ra khắp cơ thể…

“Mộ Trừng Dục, cho em…” Giờ phút này giọng nói của người phụ nữ tựa như một cái sa mạc khô cạn, khát vọng như ngọn lửa đang cháy hừng hực.

Cô khát vọng cây gậy vừa to vừa dài của người đàn ông hung hăng cắm vào bên trong hoa huyệt của mình, mạnh mẽ khuấy động hang động ướŧ áŧ.

“Không có tâm trạng đâu.” Mộ Trừng Dục rầu rĩ mở miệng.

Thứ kia sắp sưng to bằng cánh tay cô rồi mà vẫn nói không có tâm trạng? Nghê Thi Đinh từng học vũ đạo nên cơ thể vô cùng dẻo dai, cô sử dụng lợi thế mở hai chân rộng hết cỡ.

Trong nháy mắt hai cánh môi âʍ ɦộ phì nộn lập tức tách ra thành một lỗ nhỏ, cái miệng thịt ướt dầm dề bên trong nhanh chóng hiện ra trước mắt người đàn ông. Anh trơ mắt nhìn khe động chảy ra từng đợt dâʍ ŧᏂủy̠, theo cái lỗ nhỏ chảy xuôi xuống khăn trải giường.

“Em sai rồi, sau này em sẽ không bao giờ để bảo bảo nhà ta chờ lâu như vậy nữa.” Nghê Thi Đinh nũng nịu xin lỗi.

“Hiện tại âʍ đa͙σ của em rất ngứa nha, nó rất nhớ dươиɠ ѵậŧ to lớn của anh, bảo bảo tiến vào đi~” Cô thật sự bị ép tới mức phát điên, lời da^ʍ mỹ nào cũng dám nói.

Mộ Trừng Dục nhìn bộ dáng cầu hoan của người phụ nữ dưới thân, trong lòng mừng thầm, nhưng trên mặt lại không đổi sắc.

“Thật hả?”

“Phải phải.”

Lúc này Mộ Trừng Dục mới cảm thấy mỹ mãn, anh đỡ côn ŧᏂịŧ sưng to tới mức sắp phát nổ lên, đặt trước cửa miệng âʍ đa͙σ, thúc eo, đâm thẳng vào trong.

“A ——” Nghê Thi Đinh phát ra tiếng than vui sướиɠ thỏa mãn.

Sau khi tiến vào hoa huyệt ấm áp, anh cảm thấy dươиɠ ѵậŧ của mình như đang bị ngàn vạn đóa hoa yêu từ bốn phương tám hướng hút lấy tinh khí, gắt gao kẹp chặt côn ŧᏂịŧ, Mộ Trừng Dục lập tức mạnh mẽ động eo ra vào.