Chương 34: Lén lút yêu đương bị phát hiện

Rời xa khói thuốc súng phòng khách, Mộ Gia Lý vô thức đi ra ngoài vườn hoa, nhìn mấy chậu hoa trên mặt đất, Mộ Gia Lý mang tâm tình bực bội lập tức giơ chân lên đạp.

Chậu sứ Thanh Hoa bị đá vỡ tan tành, âm thanh vỡ vụn này dường như kinh động đến mấy chú chim nhỏ trên cành cây gần đó. Ngay lập tức Mộ Gia Lý cảm giác được có thứ gì đó đáp thẳng xuống đỉnh đầu mình, anh ta duỗi tay sờ sờ.

“Fuck!” Nhìn cứt chim trên tay, anh ta lập tức rút khăn giấy ra lau đầu và tay.

Tiếp theo Mộ Gia Lý phẫn nộ trợn mắt nhìn đám chim chóc từ trên cành cây bay ra. Theo phương hướng đó, vừa lúc thấy nơi ở của Mộ Trừng Dục.

Hình như từ rất lâu rồi mình không nhìn thấy tên ngốc Mộ Trừng Dục. Mộ gia chuẩn bị phá sản, vậy mà tên ngốc kia vẫn còn bị nhốt trong phòng cả ngày điên điên khùng khùng.

Đúng lúc, có thể tìm tên ngốc kia phát tiết một chút.

Mộ Gia Lý nghĩ như vậy, anh ta nhấc chân đi về hướng phòng Mộ Trừng Dục. Nhưng mà đi vào trong phòng, lại phát hiện không có một bóng người, tuy nhiên khi nhìn qua cửa sổ lại thấy ban công căn biệt thự đối diện gần như dán sát với ban công của Mộ Trừng Dục .

Sao lại thế này? Trước kia đối diện căn phòng này không phải một khối đất trống sao? Biệt thự kia mọc lên từ lúc nào vậy?

Hơn nữa mỗi một hoạt động xây dựng ở tiểu khu này đều phải quy hoạch, sao có thể xây dựng gần sát nhau như vậy?

Mang theo nghi hoặc, Mộ Gia Lý chậm rãi cất bước kéo cửa ban công ra ngoài. Khoảng cách như vậy khiến anh ta có thể nhìn thấy rõ ràng bức tranh nghệ thuật trong căn phòng đối diện kia.

Người trên ảnh chụp hiển nhiên là Nghê Thi Đinh.

“Sao, sao có thể? Phòng của Nghê Thi Đinh thực sự rất gần phòng Mộ Trừng Dục?”

Nghê Thi Đinh chuyển tới nơi này được mấy tháng rồi, trong mấy tháng qua giữa Mộ Trừng Dục và Nghê Thi Đinh chẳng phải là… Không có khả năng! Không có khả năng!

Mộ Gia Lý lắc đầu, ném ý tưởng trong đầu ra ngoài.

“Mộ Trừng Dục là tên ngốc, cái gì cũng không hiểu, sao có thể!” Mộ Gia Lý không ngừng an ủi chính mình, nhưng trong đầu lại hiện lên hình ảnh Nghê Thi Đinh mỗi lần tới Mộ gia.

Hình như mỗi một lần, Mộ Trừng Dục đều có mặt. Hơn nữa có một lần, Mộ Trừng Dục còn làm trò trước mặt mọi người, trực tiếp cọ đầu vào trong ngực Nghê Thi Đinh, mấu chốt là Nghê Thi Đinh cũng không tức giận, cô phá lệ bao dung với anh ta.

Những manh mối được tìm thấy từ trong ký ức đều khiến Mộ Gia Lý không kiềm chế được xúc động muốn tìm tòi thực hư của câu hỏi trong lòng. Nhìn hai hàng lan can gần sát nhau kia, cuối cùng Mộ Gia Lý cũng bước qua.

Trong phòng Nghê Thi Đinh, hiển nhiên không thể tìm thấy chứng cứ chứng minh cô sống một mình. Thuốc tránh thai ở đầu giường, áo mưa trong ngăn kéo, còn có hai bộ dụng cụ đánh răng trong phòng tắm, quần áo đàn ông trong tủ quần áo.

Mộ Gia Lý mơ hồ nhận ra vài món đồ rất giống của Mộ Trừng Dục, anh ta nhớ rõ hình như Mộ Trừng Dục từng mặc bộ quần áo này.

Tên ngốc Mộ Trừng Dục kia thật sự có một chân ở chỗ Nghê Thi Đinh!

Nghĩ đến khả năng này, Mộ Gia Lý không không khỏi siết chặt nắm tay.

Thật cẩn thận bước ra khỏi phòng, Mộ Gia Lý sờ soạng cách bố trí của căn biệt thự trên hành lang tầng hai. Nói thật, anh ta quen biết Nghê Thi Đinh lâu như vậy, nhưng chưa từng được bước chân vào nhà của cô.

“A ư…”

Đột nhiên, một âm thanh yếu ớt nũng nịu truyền vào trong tai Mộ Gia Lý, anh ta lập tức trốn vào trong góc, tiếp theo thật cẩn thận ló đầu ra, đánh giá khắp nơi.

Hành lang trống rỗng, không một bóng người.

“A… Không cần… Chậm một chút.”

Lại một giọng nói tựa như được ngâm mật vang lên, lần này Mộ Gia Lý nghe ra sự khác biệt trong thanh âm này.

Là tiếng kêu của phụ nữ khi ở trên giường, chắc chắn là Nghê Thi Đinh. Dường như âm thanh phát ra từ phía cầu thang.

Mộ Gia Lý đỏ mắt nhìn chằm chằm đầu cầu thang, nhanh chóng rón rén bước qua.