Chương 33: Hai trạng thái đối lập

“Ừ.” Mộ Trừng Dục chỉ có thể thừa nhận như vậy.

Bằng không anh còn biết nói gì. Chẳng lẽ anh phải nói với Nghê Thi Đinh rằng anh muốn cô sinh con gái cho anh sao? Lúc đó chỉ sợ ngay cả vợ cũng không có.

Trong nháy mắt Mộ Trừng Dục cảm giác được con đường phía trước còn rất dài.

Nhìn người đàn ông ngày thường vô cùng trẻ con giờ phút này lại ưu sầu như một ông lão từng trải qua phong ba bão táp. Nghê Thi Đinh có chút buồn cười.

“Em không đau.”

Nghê Thi Đinh hôn lên môi anh, an ủi nói.

Đoạn nhạc đệm nhỏ này cứ trôi qua như vậy. Kiếp sống yêu đương vụиɠ ŧяộʍ của Nghê Thi Đinh và Mộ Trừng Dục tiếp tục, nhàn nhã tự tại, nhưng chẳng qua gần đây bên tai Nghê Thi Đinh truyền đến một ít tiếng gió.

Hình như Mộ gia đã xảy ra chuyện gì đó, dù sao cũng không quá yên ổn, ngay cả người giúp việc cũng bị cho nghỉ bớt vài người. Hiện tại mỗi lần Mộ Gia Lý ngẫu nhiên gặp được cô, đều là bộ dáng cụp đuôi ủ rũ, không còn tâm tư tiếp tục dây dưa với cô. Nếu là ngày bình thường, chỉ sợ cô sẽ bị người đàn ông này quấn lấy trong chốc lát.

Khó trách gần đây số lần Mộ Trừng Dục ăn vạ ở nơi này của cô càng ngày càng nhiều, trong tủ quần áo cũng dần dần có thêm quần áo của đàn ông, hiện tại không khí ở Mộ gia đang ở áp suất thấp, e rằng chính Mộ Trừng Dục cũng cảm nhận được đi.

“Bảo bảo, gần đây đừng trở về căn nhà kia, có biết hay không?”

Trên sô pha phòng khách, Nghê Thi Đinh sờ đầu người đàn ông trên đùi, tay còn lại đút cho anh một quả nho.

“Vì sao?” Mộ Trừng Dục nuốt quả nho, khờ dại hỏi.

“Dù sao chính là không được, gần đây bên đó rất loạn, nếu anh trở về gây ồn ào sẽ bị ba anh mắng đấy, có biết hay không?”

Nghê Thi Đinh vươn một ngón tay chỉ chỉ lên trán anh.

“Nha.” Mộ Trừng Dục ngoan ngoãn lên tiếng, sau đó lại giống như cô vợ nhỏ thẹn thùng ấp úng mở miệng.

“Nghê Nghê…”

“Hả?”

“Có phải anh có thể ăn thịt rồi hay không?” Đôi mắt Mộ Trừng Dục sáng lấp lánh, ánh mắt tràn đầy chờ mong nhìn Nghê Thi Đinh.

Ngày hôm qua là ngày cuối cùng, anh đã đếm rồi!

Động tác ăn trái cây của Nghê Thi Đinh chợt khựng lại, vì sao tên ngốc này lại hỏi trùng hợp như vậy?

“Có thể…”

Còn chưa dứt lời, Nghê Thi Đinh đã bị thân hình cao lớn của người đàn ông bổ nhào đè xuống sô pha.

“Mộ Trừng Dục, có phải anh lại quên không cạo râu hay không! Ngứa ha ha ha…”

Lúc này không khí ở Mộ gia khác hoàn toàn với sự hài hòa của căn biệt thự bên cạnh, bên trong phòng khách tràn là sương lạnh bao phủ.

Mộ Gia Lý trộm con dấu của cha mình đi ký hợp đồng, khiến phần lớn tiền vốn của tập đoàn Mộ thị đều quăng vào hạng mục của anh ta, gần đây Mộ lão phát hiện tin tức, sao Mộ gia có thể yên bình được?

Cho dù ông biết hạng mục kia chính là một cái hố, nhưng hối hận thì cũng đã muộn. Mộ Gia Lý cõng toàn tập đoàn bộ Mộ thị đẩy vào trong vực sâu.

“Lão Chu, gần đây vấn đề quay vòng vốn của công ty có chút khó khăn, ông có thể cho tôi mượn trước một ít hay không?”

“Cái gì? Gần đây ông cũng khó khăn? Vậy được được, không quấy rầy.”

Một giây trước còn khách khách khí khí đối với đầu kia điện thoại, giây tiếp theo liền thở phì phò ném điện thoại di động lên bàn trà.

“Haiz.” Ông thở dài một hơi, lại thoáng nhìn qua Mộ Gia Lý ở bên cạnh: “Tên súc sinh! Hạng mục lớn như vậy mà mày dám tùy tùy tiện ký hợp đồng sao? Tao đã nói với mày bao nhiêu lần rồi, không được xúc động không được xúc động! Lỗ tai chó của mày rốt cuộc có nghe thấy không!”

Mộ lão gia tức giận mắng Mộ Gia Lý tới mức anh ta chỉ có thể thành thành thật thật rúc vào một góc trên sô pha, không dám ngẩng đầu.

“Được rồi. Không phải bởi vì con còn nhỏ tuổi, dễ dàng mắc mưu nên mới bị lừa hay sao ~” Mộ phu nhân trấn an Mộ lão gia, đồng thời âm thầm ra hiệu cho Mộ Gia Lý bằng ánh mắt.

Mộ Gia Lý hiểu ý, thật cẩn thận rời khỏi phòng khách.

“Bà có biết đó là hạng mục lớn tới mức nào không! Trộm con dấu của tôi tùy tiện làm loạn! Hiện tại tất cả bất động sản và xe hơi của nhà này cộng vào cũng không đền nổi! Mộ thị rất có thể sẽ bị phá sản! Phá sản đấy hiểu không!”