Cùng Anh Dây Dưa Không Rõ

8.33/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Trần Nhược Vũ theo đuổi Mạnh Cổ, theo đuổi đến nỗi trái tim bị tổn thương, vì thế cô bỏ chạy. Mạnh Cổ trêu chọc Trần Nhược Vũ, chọc cho đến nóng giận, vì thế bị cô cắn. Đương nhiên không thể minh bạch …
Xem Thêm

Chương 16
Trần Nhược Vũ lại vào bệnh viện.

Từ khi biết đến bác sĩ Mạnh Cổ, vào bệnh viện dường như thành chuyện thường. Trần Nhược Vũ thầm than thở, nhớ ngày xưa, cô cho dù cảm một chút cũng không thèm đi khám sức khỏe.

Lần này bệnh say máu tái phát gay gắt khiến Trần Nhược Vũ hôn mê bất tỉnh phải nhập viện. Nghĩ lại cô cảm thấy xấu hổ. Kỳ thật chuyện cô sợ máu từ nhỏ đã có, nhưng chỉ là thường trong nhà gϊếŧ gà làm thịt, nhìn qua cảm thấy rất ghê, nghĩ muốn nôn, nhưng nếu không nhìn và nghỉ ngơi thì sẽ bình thường. Sau đó ở bệnh viện chỉ cần lấy máu hay có vết thương bị chảy máu, cô liền cảm thấy choáng váng nhưng không mấy nghiêm trọng.

Nhưng lần này không biết làm sao, có lẽ do cô chưa bao giờ gặp tai nạn xe cộ hay bị thương nặng tình trạng này, cũng có thể do tâm lí quá mức hồi hộp, nên cô cứ như vậy đè lên vết thương của người đang hôn mê bất tỉnh được Mạnh Cổ cấp cứu.

Đây là do một người tốt bụng qua đường đã nói cho cô biết. Khi cô tỉnh lại thì người thấy người đó đang giữ một bên nói xe cứu thương sắp đến, sẽ giúp cô đến bệnh viện. Còn có cảnh sát cũng đang tới, hắn đang làm khẩu cung ghi chép.

“Cảnh sát?” Trần Nhược Vũ có chút kinh ngạc, các vị cảnh sát làm việc có hiệu suất quả thật là cao a.

“Là tôi báo” Bác sĩ Mạnh Cổ mặc áo trắng ngời sáng đường đường tiến vào.

Trần Nhược Vũ nháy mắt mấy cái, nhớ đến lời người tốt bụng bên cạnh vừa nói tình hình lúc cô bị ngất, thầm than thở. Quên đi quên đi, dù sao từ trước đến nay cô trước mặt bác sĩ Mạnh đều không có hình tượng tốt, cô cũng không có ý định cố gắng cứu vãn.

“Bọn họ lái xe say rượu, phạm tội hình sự. May mắn là chưa gây thương tổn cho ai, nếu không tôi sẽ…”

“Bác sĩ Mạnh” Trần Nhược Vũ nhanh chóng chặn lời hắn. Người này miệng nói thẳng thừng độc đắc không che đậy, nơi này còn nhiều người khác, ngộ nhỡ hắn nói lên điều gì kinh hãi thế tục đem dọa người, thanh danh thầy thuốc của hắn sao có thể tốt đây?

Mạnh Cổ ngừng lại, nhìn cô chằm chằm.

Trần Nhược Vũ vội vàng cười cười: “Tôi cũng quên cảm ơn anh” rồi ngay lập tức quay đầu né tránh ánh mắt của Mông Cổ thầy thuốc kia, đối với người tốt bụng khi nãy nói: “Cảm ơn khi nãy anh đã cứu tôi, ít nhiều gì cũng đã làm phiền anh rồi, thật cảm ơn.”

Người đó ngược lại cảm thấy ngượng ngùng, liên tiếp khoát tay: “Không cần, không cần, tôi chỉ là đúng lúc đó tình cờ đi ngang qua. À đúng rồi, cô có muốn uống chút nước không, bác sĩ nói tình trạng của cô nên uống nước ấm và nghỉ ngơi nhiều. Nếu như còn cảm thấy có chỗ nào không thoải mái thì gọi bọn họ.”

“Cảm ơn, không cần. Tôi cảm thấy vô cùng tốt” Thấy đối phương nhiệt tình như vậy Trần Nhược Vũ cũng có chỗ không chống đỡ nổi.

“Vậy….” Vị tiên sinh tốt bụng dường như còn muốn nói thêm điều gì nhưng lại nghe được tiếng ho của Mạnh Cổ ở một bên.

Trần Nhược Vũ cùng người đó nhìn sang thấy Mạnh Cổ chau mày: “Tôi nghĩ tôi nên nhắc nhở một chút, tôi là bác sĩ. Cho nên lời dặn của bác sĩ và nhiều điều khác tôi cũng có thể phán đoán một cách tương quan. Tiên sinh đã vất vả nhiều, cảm ơn vì đã giúp một tay. Hiên tại đã rất khuya, tiên sinh cũng nên nhanh về nhà đi, nơi này giao cho tôi là được rồi.”

Người nọ ngẫm lại một lúc, dường như thấy chính mình có chút giọng khách át giọng chủ. Anh ta thấy hơi ngượng, liền nhanh chóng chào hỏi Trần Nhược Vũ và Mạnh Cổ, ra về.

“Người đó thật là nhiệt tình.” Trần Nhược Vũ gợi chuyện.

Mạnh Cổ không nói gì đi rót cho cô chén nước, “Uống đi.”

Nước không quá nóng, vừa đúng miệng. Trần Nhược Vũ nghe lời nhận lấy, uống liên tiếp vài ngụm.

“Còn có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?” Thấy giọng điệu hắn trở lại giống với bác sĩ thông thường, Trần Nhược Vũ có chút an tâm, lắc đầu nói: “Cũng may, chỉ cảm thấy không còn chút sức nào thôi”.

“Còn cảm thấy hoảng hốt, ra mồ hôi lạnh không?”

“Ừ, còn có một chút, nhưng không có toát mồ hôi”.

“Choáng váng đầu muốn ói thì sao?”

“Bây giờ không có”.

“Trước kia từng có loại bệnh trạng này không?”

“Có chút sợ máu.”.

“Cũng ngất xỉu giống như hôm nay à?”

“Không có.”. Trần Nhược Vũ nghe khẩu lệnh liền đáp nhưng lại sợ bác sĩ Mông Cổ này mượn cớ chỉnh cô liền vội vàng nói: “Bác sĩ Mạnh à, tôi thấy khỏe rồi, đây chỉ là thấy máu là choáng, không phải bệnh nặng gì, tôi chỉ cần nghỉ ngơi là tốt rồi. Kì thật trước kia tôi cũng từng thấy rất khó chịu nhưng rất nhanh lại bình thường. Lần này chỉ là do tôi chưa thấy qua mấy chuyện xã hội này, bị tai nan xe cộ hù nên mới như vậy, nói không chừng mới bị dọa ngất. ANh đừng bắt tôi đi kiểm tra gì nhé, tôi thật sự không có tiền trả”

Lông mày Mạnh Cổ không động, hiển nhiên không cho lời cô nói là đúng.

Trần Nhược Vũ suy nghĩ một chút, cái gì là chưa nhìn qua chuyện xã hội thường ngày mà bị dọa ngất, nghe những lời này cũng thấy xấu hổ, dù sao cô không có tiền hắn cũng biết, vô luận đến thế nào cô cũng đều không có ý định tốn tiền, vì vậy dứt khoát không nói chuyện.

Lúc này Mạnh Cổ cầm lấy một chiếc máy đo huyết áp, ý bảo Trần Nhược Vũ đưa cánh tay ra. “Đo huyết áp”

Trần Nhược Vũ bây giờ mới chú ý quần áo giờ cô đang mặc trên người là quần áo bệnh nhân. Mạnh Cổ vừa kéo tay áo cô lên vừa nói: “Quần áo của cô đều là máu. Tôi kêu y tá giúp cô đổi lại rồi.”

Trần Nhược Vũ nhỏ nhẹ nói: “Cảm ơn”, cánh tay liền cảm thấy những ngón tay ấm áp của Mạnh Cổ. Cô cúi đầu ngắm những ngón tay Mạnh Cổ thon dài, sạch sẽ, thuần thục buộc băng đo huyết áp. Trần Nhược Vũ ngẩn người nhìn tay của hắn, tim dường như đập nhanh lên vài nhịp.

Máy đo huyết áp điện tử rất nhanh hoàn thành công việc, vang lên 2 tiếng “đích đích”

Trần Nhược Vũ dần trở hồi phục tinh thần, lại thấy Mạnh Cổ chau mày nhìn con số trên máy đo huyết áp vội vàng hỏi: “Con số không tốt sao?”

“Huyết áp không có việc gì, chỉ là nhịp tim quá nhanh.” Mạnh Cổ tháo máy đo huyết áp trên tay cô ra rồi nhìn xuống cổ tay nói: “ Đưa tay ra”

Trần Nhược Vũ nghe Mạnh Cổ nói nhịp tim nhanh, không khỏi chột dạ. Lại nghe thấy hắn muốn cô đưa tay ra liền rụt tay về nói: “Làm gì thế?”

“Tim đập quá nhanh, tôi cần xác định lại một chút.”

“Nga” Cô lại nghĩ nhiều rồi. Trần Nhược Vũ xấu hổ một phen, bèn đưa cổ tay ra.

Những ngón tay thon dài đặt lực ở cổ tay, bàn tay hắn rất lớn, phỏng chừng có thể nắm trọn được cả bàn tay cô. Trần Nhược Vũ lại nhìn Mạnh Cổ, nhớ tới thần sắc anh tuấn của hắn khi cứu người, hắn chính là dùng đôi bàn tay này để cứu 2 người kia.

“ À cái đó, người lái xe ngồi đằng trước là xảy ra chuyện gì mà anh lại chọc hắn 1 phát thế?”

“Chứng khó thở, giúp phóng khí.”

“Là ý gì?” Cô thật tò mò.

“Chính là tai nạn xe làm cho phổi bị tổn thương, phá vỡ tổ chức phổi, giúp cho khí tiến vào l*иg ngực, không khí gây áp lực khiến cho buồng phổi không thể hoạt động bình thường, hắn không thể hô hấp, rất nguy hiểm, thế nên mới đè l*иg ngực hắn, đem khí thoát ra.”. Hắn nói xong còn thêm một câu: “Nghe có hiểu không?”

“Ra thế”. Thật cô cũng không hiểu rõ nhưng hắn nói nghe hiểu không chẳng phải có ý châm chọc cô sao? Cô tiếp tục hỏi: “Thế người kia có mất nhiều máu không?”.

Mạnh Cổ không đáp lời, nhìn chăm chú vào mặt đồng hồ.

Trần Nhược Vũ nói tiếp: “Còn có hắn gào thét lớn tiếng, nói chân hắn bị gãy, chân của hắn bị gãy thật sao? Khi tôi choáng ngã trên người hắn thật sao? Không có đè chết chứ?”

“Trần Nhược Vũ”

“Hả?”

“Cô vẫn muốn tôi nắm tay cô mãi sao?”

“A” Cô làm sao có thể có ý niệm này.

“Cô lẩm bẩm lảm nhảm không yên, tôi sao có thể đo nhịp tim của cô được.”

Trần Nhược Vũ đỏ mặt, cổ tay mình đúng là bị hắn nắm, mình lại ngồi suy nghĩ không yên, quả thật vừa làm chậm trễ việc chữa bệnh lại vừa khiến hắn hiềm nghi.

Cô không nói gì, Mạnh Cổ tiếp tục nhìn mặt đồng hồ trên tay. Hắn mọi sự đều hiểu rõ khiến mặt Trần Nhược Vũ có chút không phục liền nói: “Nói hai câu liền đếm không hết nhịp tim, như vậy có tính là y thuật kém không? Người ta nói lão trung y còn đồng thời bắt mạch hai tay.”.

Mạnh Cổ ngẩng đầu liếc mắt nhìn, cô nhanh chóng im miệng. Hắn cười nhạt, dường như có ý chê cười cô, may mà không nói gì, chỉ tiếp tục cúi đầu.

Trần Nhược Vũ có chút ảo não, bầu không khí đang trở nên tế nhị hay là chính cô quá nhạy cảm. Lòng cô phản lại đắc chí kêu “ping ping”, ngất do bệnh say máu trước kia sao không có?

Mạnh Cổ cuối cùng cũng buông tay cô ra, cau mày nhìn cô chằm chằm, hỏi: “Trước đây cô nằm viện, ngoại trừ đau dạ dày còn bị sao nữa không?”

“Không có”

“Điện tâm đồ có tìm ra gì không?”

“Không có”

Mạnh Cổ không nói gì, cầm cái nhiệt kế điện tử ở trán cô kiểm tra một chút, nhiệt độ bình thường. Hắn đem dụng cụ để lại trên bàn, quay sang nói: “Tôi đề nghị người nên làm lại một cái điện tâm đồ.”

Trần Nhược Vũ liền khẩn trương nói: “Tôi choáng váng có thể thấy là do quá hốt hoảng,chỉ cần nghỉ ngơi một chút là sẽ không sao. Ta lần trước nằm viện ở đây cũng đã làm điện tâm đồ, không có chuyện gì. Sau đó nằm bệnh viên chuyên khoa cũng đã làm điện tâm đồ, cũng là bình thường.”.

“Nhưng hiện giờ nhịp tim của cô quá nhanh, trên phương diện một bác sĩ, tôi khuyên cô nên đi làm tiếp một cái điên tâm đồ cho an tâm. Tìm ra vấn đề ở đâu mới có thể điều trị đúng bệnh. Chỉ xem qua không thể kê đơn thuốc, còn nếu cô quá sợ máu dẫn đến choáng ngất, tôi khuyên cô nên đi điều trị ở khoa thần kinh.”.

“Không nghiêm trọng không nghiêm trọng, trước kia tôi quả thật chưa từng bị ngất, lần này tuyệt đối là chuyện ngoài ý muốn.”.

“Vậy đi làm điện tâm đồ chứ?”

Trần Nhược Vũ đỏ mặt, nói: “Bác sĩ Mạnh à, không làm điện tâm đồ được không? Ít ra không cần tốn tiền, cứ như anh bắt mạch khi nãy là được rồi. Nếu không tôi chỉ cần nghỉ ngơi một chút, nhịp tim sẽ rất nhanh chóng hạ xuống.”

“Làm sao cô biết tôi bắt mạch không lấy tiền?”

“A” Trần Nhược Vũ há hốc mồm, sẽ không mất tiền thật chứ.

Mạnh Cổ bị vẻ mặt của cô chọc cười. Trần Nhược Vũ nhận ra mình bị đùa bỡn, liền bĩu môi, làm cho khuôn mặt của Mạnh Cổ càng thêm rạng rỡ. Hắn cười đến đủ, rốt cuộc nói: “Được rồi, vốn không chỉ như thế này, nhưng cô lại không muốn tốn tiền nên chỉ còn một cách thôi”.

“Sao cũng được” Trần Nhược Vũ ra sức gật đầu.

Mạnh Cổ từ túi áo blouse lấy ra chiếc ống nghe, kéo mành che kín giường bệnh. Nằm trên giường Trần Nhược Vũ nhất thời hiểu ra, mặt đỏ ửng.

Thấy mặt cô đỏ lựng như vậy Mạnh Cổ cười: “Cô nhìn lại cô đi, như thế thì bác sĩ sao xem bệnh được”.

Trần Nhược Vũ cắn môi, rất muốn đem Mạnh Cổ chỉ là một bác sĩ thông thường, nhưng mặt vẫn tiếp tục hồng, càng ngày càng hồng lên. Lần này nếu lại đo nhịp tim, có thể sẽ khiến tim bay ra ngoài mất.”

“Đã trễ thế này chỉ có thể khám gấp, hôm nay khám gấp tất cả đều là bác sĩ nam, trực điện tâm đồ cũng là nam, cô có thể tự lựa chọn”.

Thêm Bình Luận