“Sao cô lại ở đây?” Đan Thiên Tề đứng ở cửa, nhìn cô gái đang tò mò đánh giá phòng anh, giọng điệu lạnh lùng cứng rắn có chút chán ghét bản thân mình. Làm cái quỷ gì vậy! Sao anh lại để cho cô vào nhà mình? Chỉ vì cô đáng thương nói cô mang giày cao gót đứng chờ trước cửa nhà đợi anh nửa tiếng, chân cô rất mỏi, hỏi anh có thể cho cô vào nhà ngồi chút không?
Sau đó, anh rất ngoan ngoãn làm theo lời cô.
Chờ anh mở cửa ra cho cô vào phòng mới nghĩ đến chuyện vì sao anh lại phải để ý chân cô có đau hay không? Anh vẫn chưa quên cô làm lơ anh vào buổi trưa ở nhà hàng.
Còn có……“Sao cô biết nhà của tôi?”
“Tiểu Phù nói cho em biết.” Đem túi xách bỏ lên ghế, Đồ Kiều Kiều hạ lời bình. “Nhà anh cũng không tệ lắm!”
Đầu ngón tay nhẹ nhàng xoẹt qua bàn, ngay cả chút bụi cũng không có, vô cùng phù hợp với tính cách ưa sạch sẽ của anh.
“Tìm tôi làm?” Hai tay khoanh trước ngực, anh dựa vào cửa, vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng.
Đồ Kiều Kiều xoay đầu nhìn anh, thấy khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của anh, mắt đẹp chớp chớp, “Anh thật lạnh lùng nha! Hơn nữa, ngay cả ly nước cũng không mời em được sao.”
Đan Thiên Tề nhíu mày, nhịn không được châm biếm. “Tôi cho rằng chúng ta không quen biết.” Anh ám chỉ chuyện ở nhà hàng.
“Phải không?” Đồ Kiều Kiều xinh đẹp đi tới chỗ anh, ngực đẹp dán ngực anh, đầu ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực anh, mắt đẹp quyến rũ nhìn anh.“Em còn cho rằng chúng ta rất quen thuộc.”
Giọng nói của cô mềm mại ngọt ngào, nâng đầu gối lên chen vào hai chân anh, khıêυ khí©h nam tính của anh, ngay cả tay cũng lớn mật đi xuống……
Đan Thiên Tề bắt lấy tay cô, không cho cô tiếp tục đi xuống, cũng không tính để cô lừa dối như vậy cho qua chuyện, anh không muốn trở thành trò đùa của cô.
“Ở nhà hàng không phải cô làm như không quen biết tôi sao?” Rõ ràng nhìn thấy anh còn làm như không thấy, còn cùng người đàn ông khác liếc mắt đưa tình.
“Anh đang có hẹn, không phải sao?” Vẻ mặt Đồ Kiều Kiều vô tội, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, nhướng người hôn cái cằm lạnh cứng rắn của anh. “Người ta không muốn phá hư cuộc hẹn của anh thôi, mới làm bộ như không biết anh nha!”
“Vậy sao?” Đan Thiên Tề đùa cợt nhíu mày.“Tôi còn nghĩ cô không muốn để niềm vui mới của cô hiểu lầm” Lời nói của anh cực chua, chua đến mức ngay cả anh cũng nhíu mày. Gặp quỷ! Giọng điệu của anh như vậy là sao? Sao lại có vẻ như mình rất để ý.
Đồ Kiều Kiều nở nụ cười, cô nhón mũi chân, cánh tay ôm lấy cổ anh, thân thể mềm mại kề sát anh, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng gần sát theo.
“Đan tiên sinh, anh đang ghen sao?” Cô ngửi được vị chua rất nồng nha!
Đan Thiên Tề không được tự nhiên trừng mắt, kéo tay cô xuống, đẩy thân thể cô ra, “Nhàm chán!” Anh hừ lạnh, đi vào phòng khách.
“Ghen thì ghen, vì sao không thừa nhận?” Đồ Kiều Kiều đi theo sau anh, trên môi ôm lấy ý cười, đôi mắt lóe sáng. Thấy Đan Thiên Tề ghen tuông, tâm tình của cô vô cùng tốt.
Đan Thiên Tề không muốn để ý cô, đi vào phòng bếp, rót cho mình cốc nước, mà cô gái kia cũng đi theo sau anh, rất tự nhiên ôm lấy thắt lưng anh từ phía sau.
“Người ta cũng muốn uống.” Cô làm nũng với anh.
Đan Thiên Tề gỡ tay cô ra, đưa ly nước cho cô.
Ai ngờ cô không nhận, ngón tay chỉ môi của mình nhìn anh cười dụ hoặc.“Anh không đút cho em sao?”
Trừng mắt nhìn đôi môi cô, Đan Thiên Tề thiếu chút nữa cúi người xuống. Anh nhanh chóng dời mắt, dùng sức đặt ly nước xuống bàn, “Muốn uống hay không tùy cô, rốt cuộc cô tới đây làm gì?” Chịu không nổi thái độ của cô, anh trực tiếp hỏi.
“Đến bàn chuyện là ăn, người đàn ông lúc trưa anh thấy chính là đối tượng hợp tác lần này của em.” Đồ Kiều Kiều vừa nói vừa cầm lấy cốc nước, miệng nhỏ uống một ngụm.
“Hợp tác?” Đan Thiên Tề nghĩ đến hình ảnh lúc trưa, nhịn không được châm chọc. “Cô đều làm vậy với người cùng hợp tác sao?”
Đồ Kiều Kiều đương nhiên biết anh đang nói cái gì, “Làm sao có thể? Nhìn cũng biết anh ta muốn đuổi theo em.” Cô dừng một chút, lại thêm một câu.“Hơn nữa em cũng rất thích ý để anh ra theo đuổi.”
Cái gì? Đan Thiên Tề nheo mắt nhìn cô, trong lòng vì lời của cô mà dao động, nghĩ một đằng nói một nẻo, lời nói lập tức bật ra.“Vậy chúc mừng cô, tìm được đối tượng mới.”
“Bát tự* còn chưa xem đâu!” Đồ Kiều Kiều nhún vai, nhưng lại dấu không được vui sướиɠ. “Nhưng mà em rất thích anh ta.”
(* Ngày tháng năm sinh tuổi tác dùng để xem ngày cưới, bói toán xem có hợp nhau không)
“À, vậy thì tốt lắm!” sắc mặt Đan Thiên Tề càng khó coi, anh nghĩ lại, cô chưa từng nói thích anh, mà bây giờ lại ở trước mặt anh nói thích người đàn ông khác……
Mím môi, anh cảm thấy ngực khó chịu, làm cho anh buồn bực. “Vậy cô tới tìm tôi làm gì?” nếu đã có người trong lòng, vậy sao còn tìm anh? Hơn nữa vừa rồi còn khıêυ khí©h anh, cô muốn như thế nào?
Đồ Kiều Kiều chu cái miệng nhỏ nhắn, mắt đẹp nhìn anh.“Nhà anh, cho em ở nhờ đi.”
“Cái gì?” Anh có nghe lầm hay không?
“Ai da, người ta ở đây không có nhà, em phải ở lại cả tháng, đành phải đến ở nhờ nhà anh nha!”
“Sao cô không tới khách sạn?” Anh và cô đã chấm dứt quan hệ bạn giường, một chút cũng không quen.
Đồ Kiều Kiều nhăn mặt nhăn mũi,“Vậy phải tốn tiền nha, em không cần đâu.” Có sẵn phòng ở, vì sao cô phải ở khách sạn?
Đan Thiên Tề trừng cô.“Tiền khách sạn tôi trả giúp cô.”
“Không cần!” Cô cũng không vui trừng lại anh.“Vì sao không cho em ở? Chúng ta không phải người xa lạ, em cũng không phải lần đầu tiên ở nhà anh!”
Cô tiến lên dán lấy anh, vô cùng thân thiết ôm lấy thắt lưng anh,“Anh quên rồi sao? Tháng trước dường như ngày nào em cũng qua đêm ở nhà anh!”
Anh đương nhiên nhớ rõ, nghĩ đến chuyện hai người làm buổi tối lúc cô ở chỗ anh…… Đan Thiên Tề cảm thấy thân thể nóng rần lên, thân thể cô dán lên người anh, giống như cọ nhẹ nhàng, lần nữa khıêυ khí©h tìиɧ ɖu͙© của anh. Đan Thiên Tề thở sâu, giọng nói vẫn không thay đổi. “Tôi cho rằng quan hệ của chúng ta đã chấm dứt.” Anh rời đi cô không liên lạc, anh nghĩ chuyện này đã nói lên tất cả.
“Đúng là đã chấm dứt!” Tay nhỏ bé cách áo sơmi vỗ về ngực anh, cái miệng nhỏ nhắn chạm vào anh, đầu lưỡi tìm hiểu khẽ liếʍ môi anh.“Nhưng mà cũng có thể bắt đầu lần nữa, không phải sao?”
Cô khẽ cắn môi anh, lúc anh mở môi muốn nói, đầu lưỡi nhanh chóng tham nhập vào miệng anh.
Cô khıêυ khí©h đánh tan mọi lý trí của anh, mà lời nói của cô làm cho Đan Thiên Tề cảm thấy căm tức, cô gái này xem anh là gì?
Bàn tay to ôm lấy eo nhỏ, anh dùng lực hôn trả, đầu lưỡi thô lỗ cuốn lấy phấn lưỡi, cắn môi mềm, dường như mãnh liệt liếʍ cái miệng nhỏ nhắn.
“Ưm……” Cô hừ nhẹ, nơi riêng tư cảm nhận được anh nóng rực kề sát, mà anh cuồng dã hôn làm cô không hô hấp kịp.
Anh cắn môi cô, hơi thở gấp gáp, con ngươi đen nhìn chằm chằm cô.“Người đàn ông kia thì sao? Không phải cô thích anh ta sao?” Có người trong lòng còn khıêυ khí©h anh, cô đang nghĩ cái gì hả?
“Đúng vậy!” Cô rên nhẹ, mắt đẹp vì lây nhiễm tìиɧ ɖu͙© mà càng thêm quyến rũ, cô mυ"ŧ nhẹ môi anh, rất vô tình mở miệng.“Nhưng mà em vẫn chưa đồng ý, anh ta bây giờ là người theo đuổi, cũng không phải bạn trai của em, cho nên…… em bây giờ vẫn còn tự do.” Cô nói xong, tay nhỏ bé đi xuống đũng quần vuốt nam tính đã sớm phồng lên, cánh môi gợi lên một nụ cười duyên.
“Thiên Tề, anh cũng muốn em, đúng không? Anh nói, nơi này hơn một tháng có nhớ em không?” Cô thì “rất muốn rất muốn” anh nha!
Có, anh luôn luôn nghĩ đến cô.
Đan Thiên Tề nhịn xuống những lời thiếu chút nữa thốt ra, biết cô gái này nghe thấy nhất định sẽ rất đắc ý, đắc ý vì anh thần phục dưới mị lực của cô. Anh không cần!