Chương 6

Một tháng mười ngày. Cô…… hoàn toàn không đi tìm anh. Cho nên sự ra đi của anh, anh ra đi không một lời từ biệt, đối với cô mà nói hoàn toàn không có ảnh hưởng? Cho nên ngay cả một cú điện thoại cô cũng không có?

Nghĩ vậy, Đan Thiên Tề không khỏi mím môi.

Anh nghĩ anh rời đi như vậy, ngay cả nói cũng chưa nói một tiếng, theo tính cách của cô gái kia, nhất định sẽ lập tức gọi điện thoại đến chửi ầm lên.

Nhưng không có, anh đợi điện thoại một ngày, thậm chí ngay cả lời muốn nói đều đã chuẩn bị tốt! “Quan hệ thân thể của chúng ta đến đây chấm dứt đi!” Những lời này, anh hoàn toàn không có cơ hội nói ra.

Là vì không thể nói ra nên trong lòng anh mới ức chế, cảm giác như ngực bị cái gì đó đè nén, làm cho anh luôn nghĩ đến cô. Anh không phải không nghĩ tới việc chủ động gọi cho cô, nhưng lại cảm thấy hành động đó chỉ thừa hơi, dù sao sự ra đi của anh đã nói lên tất cả, không phải sao?

Vậy gọi làm gì? Loại chuyện lãng phí thời gian này anh sẽ không làm.

Anh cũng không phải không nghĩ tới hỏi Lí thư ký, muốn hỏi thăm Đồ Kiều Kiều có phản ứng gì khi biết anh bỏ chạy, nhưng lại cảm thấy cố ý hỏi sẽ rất kỳ quái, cảm giác như mình rất để ý.

Anh mới không thèm để ý! Anh…… Anh chỉ là không có cơ hội nói ra lời chia tay kia, cảm thấy mình và Đồ Kiều Kiều vẫn chưa chấm dứt hoàn toàn, mà chuyện này không phải là phong cách hành sự của anh.

Không phải anh chưa từng quen bạn gái, mà lúc chia tay đều phải nói rõ ràng, anh ghét lãng phí thời gian, không hợp liền chia tay, rất đơn giản.

Anh và Đồ Kiều Kiều không hợp sao? Ở trên giường hai người rất hợp, xuống giường……

Đan Thiên Tề nhíu mày, ngay từ đầu, anh gặp mặt cô liền cãi nhau, nhưng mà anh thừa nhận đó là do anh nói chuyện ác liệt, bằng không cô luôn cười ngọt ngào, giọng nói mềm mại, ôm lấy cánh tay anh làm nũng.

Được rồi, ít nhất đoạn thời gian sau này, bọn họ ở chung với nhau cũng không tệ lắm, quan hệ bọn họ dần dần biến chất, cuộc sống của anh bị cô từng giọt từng giọt xâm nhập.

Anh dần dần quen với sự tồn tại của cô, quen với việc cúi đầu liền thấy cô ôm lấy tay anh, mà cô sẽ cười với anh, nghịch ngợm nhón chân khẽ cắn cằm anh. Nơi anh ở cũng có quần áo, mỹ phẩm của cô, còn có dép lê cô hay dùng…… những chuyện này đều vượt qua những chuyện một người “bạn giường đơn thuần” nên làm.

Anh thậm chí còn vì cô mà lùi lại thời gian về tổng công ty, đây cũng không phải là chuyện anh sẽ làm, nhưng lại cứ vì cô mà sinh ra ngoại lệ.

Trong lòng anh biết rõ, loại quan hệ này rất nguy hiểm, bởi vậy anh bỏ chạy, một câu cũng không nói bỏ chạy, cứ như vậy chặt đứt quan hệ với cô.

Nếu như đã quyết định, vậy còn gì phải suy nghĩ?

Mà cô cũng không liên lạc với anh, đương nhiên đã chặt đứt liên hệ với anh, đây đúng là điều anh muốn, không phải sao? Như vậy còn gì phải suy nghĩ?

Chia tay, không nhất định phải nói ra.

Hành động của nhau đã nói lên tất cả, anh ra đi không lời từ biệt, mà cô lại không hề liên lạc, như vậy thì tốt rồi, anh không còn muốn gì hơn.

Khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, Đan Thiên Tề chuyển mắt, lại chống lại ánh mắt nghiền ngẫm của cấp trên. Anh ngẩn ra, nhất thời nhớ mình đang bàn công việc với cấp trên, mà anh thế mà lại thất thần, thậm chí còn nghĩ đến cô gái kia…… Thần sắc anh không khỏi trầm xuống.

“Hoàn hồn.” Phạm Sĩ Hách gõ nhẹ bàn làm việc, thú vị nhìn bạn học kiêm cấp dưới của anh.

Trước khi tốt nghiệp, anh đã gặp Đan Thiên Tề, tuyển vào T-K, anh nhìn trúng năng lực của Đan Thiên Tề, biết cậu ta sẽ là một đồng sự tốt.

Hai người quen nhau nhiều năm, anh rất hiểu cá tính của Đan Thiên Tề. Tính cách cậu ta nghiêm cẩn, làm việc rất tốt, tuy rằng có nề nếp, nhưng là lại không bảo thủ, việc anh giao cho cậu ta, cậu ta tuyệt đối làm còn tốt hơn mục tiêu đề ra.

Anh là một người cuồng công việc, mà Đan Thiên Tề lại cuồng nhiệt tuyệt không thua anh, vì vậy nên hai người hợp tác rất ăn ý.

Nhưng bây giờ, anh lại thấy cấp dưới cuồng công việc của mình thất thần khi đang bàn công việc, thậm chí còn ngẩn người hơn năm phút, đây chính là một cảnh khó gặp.

“Xin lỗi.” Đan Thiên Tề rũ mắt, “Về việc đại lý Internet cậu mới nói……”

“Không vội.” Phạm Sĩ Hách thản nhiên ngắt lời Đan Thiên Tề, không tính để bạn học cũ cứ như vậy có lệ cho qua.

“Gần đây cậu có vẻ hơi sốt ruột, hơn nữa thường thường thất thần.” Tuyệt không giống Thiên Tề bình tĩnh nghiêm cẩn đơn độc anh quen biết.

Đan Thiên Tề nâng mắt, nhìn ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của cấp trên, vẻ mặt lạnh hơn. “CEO, chuyện cậu giao tôi đều hoàn thành.”

“Tôi không nói cậu làm không tốt.” Năng lực làm việc của Đan Thiên Tề anh rất chắn chắn. “Chỉ là cảm thấy gần đây cậu rất lạ.”

“Tôi tốt lắm, CEO……”

“Trước kia cậu chưa bao giờ ngẩn người lãng phí thời gian như vậy.” Phạm Sĩ Hách ưu nhàn dựa vào ghế dựa, hai chân bắt chéo, môi mỏng mỉm cười, con ngươi khôn khéo cười như không cười nhìn Đan Thiên Tề.

Đan Thiên Tề thấy thế, chỉ biết vị cấp trên kiêm bạn học này của anh không tính dễ dàng buông tha cho anh. Thả công văn xuống, anh khoanh tay trước ngực.“Cậu muốn nói gì?”

“Không có gì, chỉ là khó mà nhìn thấy cậu như vậy.” Phạm Sĩ Hách thản nhiên cười, thần sắc có chút tò mò.

“Khu nghỉ mát xảy ra chuyện gì sao?”

“Không có gì.” Đan Thiên Tề thản nhiên trả lời.

“Không có gì sao cậu lại kéo đến hơn một tháng mới về? Năng lực của cậu tôi rất rõ, giao cho cậu sẽ không phí nhiều thời gian như vậy.” Anh tính rồi, nhiều lắm hai tuần vị thuộc hạ đắc lực này sẽ trở về, ai ngờ anh đợi hơn một tháng, lại phải đích thân anh – thủ trưởng, tự mình gọi điện tới cậu ta mới trở về.

“Có một số việc phải xử lý……”

“Trưởng trấn xinh đẹp phải không?” Không muốn để anh tiếp tục đánh trống lãng, Phạm Sĩ Hách nói thẳng ra.

Đan Thiên Tề nheo mắt lại, cánh môi hơi giận nhướng lên. “Khi nào cậu cũng trở nên nhiều chuyện như vậy?”

“Không có cách nào, tôi không muốn nghe cũng có người nói cho tôi nghe.” vẻ mặt Phạm Sĩ Hách bất đắc dĩ, ai bảo vợ tương lai của anh lại là trợ lý của trưởng trấn Hoa Đào?

Đan Thiên Tề hừ nhẹ, cũng đoán được người nói cho Phạm Sĩ Hách nghe là ai, anh bình tĩnh nhướng mày, “Cho nên?”

“Lại nói, tin vị trợ lý cá tính nghiêm túc đơn độc hôn nhau thắm thiết với mỹ nữ trong buổi tiệc khai mạc chưa đến một ngày đã truyền khắp tổng công ty.” Ánh mắt Phạm Sĩ Hách chế nhạo, dưới ánh mắt của mọi người hôn một người con gái, điều này cũng không phải là chuyện Đan Thiên Tề sẽ làm.

Sắc mặt Đan Thiên Tề cương cứng, thần sắc có chút không được tự nhiên.

“Xem ra mị lực của vị trưởng trấn xinh đẹp kia rất kinh người, thế mà có thể làm cho cậu không khống chế được.” Thấy Đan Thiên Tề thay đổi sắc mặt, ý cười trên mặt Phạm Sĩ Hách càng đậm.

“Tôi và cô ấy không phải loại quan hệ đó.” Đan Thiên Tề nhịn không được mở miệng giải thích.

“Hả?” Phạm Sĩ Hách nhíu mày.

“Hơn nữa tôi và cô ấy đã xong rồi.” Đan Thiên Tề nhấn mạnh, cũng không biết mình nhấn mạnh cho ai nghe.



“Phải không?” ánh mắt Phạm Sĩ Hách kinh ngạc, anh có nhìn lầm không? Bạn học cũ của anh dường như đang mất bình tĩnh.

“Đúng, đã xong, cô gái kia ngay cả một cú điện thoại cũng không gọi……” Không đúng, anh nói điều này làm gì? Đan Thiên Tề lập tức ngậm miệng.

“Nghe qua có vẻ như cậu là người bị đá……”

“Không phải!” Đan Thiên Tề đột nhiên phóng đại âm lượng, thấy Phạm Sĩ Hách nhíu mày, anh nhéo nhéo mũi. “Xin lỗi, cậu hiểu lầm, tôi và Đồ Kiều Kiều không phải loại quan hệ đó, dù sao tôi và cô ấy đã xong.”

Thấy vẻ mặt phiền chán của anh, Phạm Sĩ Hách lắc đầu cười khẽ. “Thiên Tề, lần đầu tiên tôi thấy cậu như vậy, tuyệt không giống cậu lúc bình thường.”

“Xin lỗi.”

“Không, tôi không muốn cậu nói xin lỗi.” Phạm Sĩ Hách mỉm cười. “Chỉ là cảm thấy cậu như vậy tốt lắm.”

“Cái gì?” Đan Thiên Tề nhíu mày, không hiểu ý của anh.

“Thiên Tề, tính cách của cậu và tôi luôn rất bình tĩnh, dù làm chuyện gì trong lòng cậu cũng lên kế hoạch, tất cả đều phải thật hoàn mỹ, như vậy không phải không tốt, ít nhất về chuyện công việc tôi rất vừa lòng, nhưng cuộc sống nếu không có gì ngoài ý muốn, vậy thực không thú vị.”

“Có ý gì?” Đan Thiên Tề hoàn toàn không hiểu.

Phạm Sĩ Hách cười cười,“Cảm xúc gần nhất của tôi.”

“Có liên quan đến cô gái của cậu?” Đan Thiên Tề nghi hoặc nhìn anh, cảm thấy nụ cười dịu dàng của Phạm Sĩ Hách rất xa lạ.

“Đúng vậy!” Phạm Sĩ Hách cười gật đầu.“Thiên Tề, có đôi khi phải nắm chắc ngoài ý muốn của cậu, vị trưởng trấn kia……”

“Ngừng!” Đan Thiên Tề vươn tay không muốn Phạm Sĩ Hách tiếp tục nói.“Tôi lặp lại, tôi và cô ấy không phải người yêu, hơn nữa tôi cũng không tính trở thành người yêu của cô ấy.”

“Vì sao?” Anh nhìn Đan Thiên Tề rõ ràng rất để ý cô gái trong miệng cậu ấy.

Nghĩ đến Đồ Kiều Kiều, Đan Thiên Tề nhịn không được nhíu mày,“Cô gái như vậy…… Không nằm trong kế hoạch của tôi.” Cô rất đẹp, ở chung một chỗ với cô, cuộc sống của anh hoàn toàn bị xáo trộn.

“Thiên Tề……”

“Tôi có suy tính của tôi, cậu……”

Đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, hai người dừng lại, Phạm Sĩ Hách nhìn về phía cửa. “Mời vào.”

Một cô gái mặc đồ công sở màu vàng nhạt có lễ đi vào.“Tổng giám đốc, Đan trợ lý, xin lỗi đã quấy rầy hai người.”

“Lâm quản lí, có việc gì sao?” Phạm Sĩ Hách mở miệng.

“Đây là danh sách doanh thu sáu tháng cuối năm.” Lâm Nhã Quân tiến lên đặt công văn lên bàn làm việc, sau đó nhìn về phía Đan Thiên Tề.

“Học trưởng, đã giữa trưa, không biết hai người đã bàn công việc xong chưa?” Lâm Nhã Quân cười hỏi, ánh mắt vẫn đặt trên người Đan Thiên Tề.

“Cũng tạm.” Đan Thiên Tề liếc Phạm Sĩ Hách một cái, ánh mắt cảnh cáo. Chuyện này đến đây chấm dứt, anh không muốn bàn loại chuyện nhàm chán này nữa, còn có, cô gái đó không còn quan hệ gì với anh.

Biết anh không muốn nói tiếp, Phạm Sĩ Hách nhún vai.

“Vậy, học trưởng, bữa trưa cùng nhau dùng cơm được không?” Lâm Nhã Quân rộng rãi mở miệng mời.

“Được.” Đan Thiên Tề gật đầu.

Lâm Nhã Quân lập tức nở nụ cười. “Vậy đợi ở cổng nhé, CEO, tôi xin phép ra ngoài trước.” Cô đi ra văn phòng.

“Nhã Quân chính là người nằm trong kế hoạch của cậu?” Phạm Sĩ Hách mở miệng, Lâm Nhã Quân là đàn em đại học của bọn anh, tốt nghiệp rồi cũng vào làm việc ở T-K, về phần vì sao tiến vào T-K…… Phạm Sĩ Hách liếc Đan Thiên Tề một cái. Vào đại học, Lâm Nhã Quân rất có hảo cảm với Đan Thiên Tề, Đan Thiên Tề tốt nghiệp rồi cũng tích cực duy trì liên lạc, cuối cùng còn vào T-K. Dựa vào năng lực của bản thân mà thăng đến vị trí quản lý doanh thu, tuy còn trẻ tuổi, nhưng năng lực lại vô cùng tốt.

Ngoại hình lại rất xứng đôi với Đan Thiên Tề, nhưng mà…… Không có lửa.

“A Hách, đây là chuyện của tôi, cậu đừng quản.” Nói xong câu này, Đan Thiên Tề xoay người, lập tức đi ra văn phòng.

Bị cảnh cáo, Phạm Sĩ Hách nhíu mày, vuốt cằm, anh cũng không xem nhẹ sắc mặt âm trầm trước khi rời đi của Đan Thiên Tề. Ai! Xem ra anh xen vào việc của người khác dường như chọc tức bạn học cũ rồi.

Đan Thiên Tề không thích những chuyện ngoài ý muốn, làm chuyện gì anh cũng thích làm từng bước, tuyệt không cho phép tình huống nào đột ngột phát sinh, thật làm cho anh cảm thấy phiền toái.

Chuyện phiền toái phải luôn bỏ nhiều tâm tư hơn để để ý, anh cảm thấy thực lãng phí thời gian, bởi vậy anh luôn cực lực ngăn chặn chuyện phiền toái. Bình tĩnh, an ổn, đây là điều anh muốn. Mà cuộc sống của anh anh đã sớm lên kế hoạch tất cả, trước mắt cũng đều tiến hành theo ý anh, không có gì sai lầm, tốt lắm.

“Học trưởng, anh đang nghĩ gì vậy?” Thấy anh trầm mặc không nói, Lâm Nhã Quân nhẹ giọng hỏi.

“Không có gì.” Đan Thiên Tề cười nhẹ, nhìn cô gái trước mắt, tướng mạo của cô thanh tú, cá tính tự tin mà dịu dàng, là đối tượng nói chuyện không tệ.

Anh vẫn biết Lâm Nhã Quân thích mình, chỉ là cô không nói ra, anh cũng không nói gì, hai người vẫn duy trì mối quan hệ bạn bè vững vàng.

Anh thích quan hệ như vậy, ở chung với Lâm Nhã Quân thực thoải mái. Hai người chơi thân, có chung lời nói, anh nghĩ, nếu không ngoài ý muốn, sau này anh sẽ đưa ra yêu cầu kết giao với Lâm Nhã Quân.

Đúng vậy, Lâm Nhã Quân nằm trong kế hoạch của anh, nếu không ngoài ý muốn, anh sẽ kết hôn với cô, cô là người thích hợp để lấy làm vợ.

Anh đã tính tốt tất cả, cũng tiến hành theo từng bước, tuy rằng từng chệch đường ray, nhưng chuyện chệch đường ray kia đã giải quyết xong……

“Kiều Kiều, em muốn ăn gì?”

Đan Thiên Tề sửng sốt.

“Ừm…… Cảm thấy món nào cũng ngon.”

Giọng nói này…… Đan Thiên Tề ngẩng đầu nhìn về phía trước, kinh ngạc nhìn thấy cô gái ngồi đối diện.

Sao cô có thể ở đây?

“Anh gọi cho em nếm thử nhé, hai chúng ta cùng nhau ăn.” Bộ dáng Đồ Kiều Kiều do dự đáng yêu làm cho người đàn ông nở nụ cười, đưa ra lời đề nghị tri kỷ.

Chớp mắt đẹp, Đồ Kiều Kiều bày ra nụ cười ngọt ngào Đan Thiên Tề quen thuộc, làm nũng với người đàn ông kia. “Anh thật tốt.”



“Đối tốt với em là điều đương nhiên.” Người đàn ông đặt tay lên bàn, cầm lấy tay cô.

Đồ Kiều Kiều cũng không tránh, để cho người đàn ông kia cầm, mắt đẹp càng nồng đậm ý cười. Dáng vẻ quyến rũ xinh đẹp làm cho đàn ông mê muội không thôi, Đan Thiên Tề nhìn thấy ngực liền khó chịu.

Anh nhìn người đàn ông, bộ dạng thô kệch, nụ cười trên mặt có điểm không đứng đắn, cầm lấy tay Đồ Kiều Kiều cứ khıêυ khí©h sờ tới sờ lui.

Đan Thiên Tề nheo con ngươi đen lại, nhìn cô ngoan ngoãn bị sờ, cũng không biết lấy tay hất ra là sao?

Nhận thấy tầm mắt của anh, Đồ Kiều Kiều quay đầu, ánh mắt chống lại anh, lập tức làm như không có việc gì dời đi, tiếp tục nói chuyện với người đàn ông. Thái độ lạnh nhạt giống như hoàn toàn không quen biết anh, điều này làm cho Đan Thiên Tề nhịn không được nhíu mày.

“Học trưởng, anh làm sao vậy?” Lâm Nhã Quân nghi hoặc nhìn anh.“Sắc mặt của anh thật khó coi, thân thể không thoải mái sao?”

“Không, không có gì.” Đan Thiên Tề thu hồi tầm mắt, cười nhẹ với Lâm Nhã Quân.

Nếu đã muốn giả vờ không quen, vậy thì xem như không quen đi!

Anh không nhìn về phía đối diện nữa, dùng sức cắt thịt bò trên dĩa.

Lâm Nhã Quân cũng không hỏi nhiều, quen anh lâu như vậy, cô biết tính cách của anh.“Học trưởng, lần này anh xuống phía đông sao lại lâu như thế? Xảy ra chuyện gì sao?” Cô giống như nói chuyện phiếm mở miệng.

Về chuyện xảy ra ở tiệc tối cô cũng từng nghe qua, khi nghe được cô quả thực không thể tin, theo tính cách của học trưởng, chuyện này căn bản không phải là chuyện học trưởng sẽ làm, là cô gái nào có thể làm cho anh mất khống chế?

Cô vốn cực kì bất an, thậm chí còn muốn đến khu nghỉ mát tìm anh, nhưng lại cảm thấy mình không có lý do gì, cô và anh bây giờ chỉ là quan hệ bạn bè đơn thuần, cô căn bản không có tư cách đi hỏi.

Cô ái mộ Đan Thiên Tề đã lâu, cô tin anh nhất định biết tâm ý của cô, chỉ là hai người không giải thích, vẫn duy trì quan hệ bạn bè.

Cô biết trong lòng Đan Thiên Tề chỉ có công việc, căn bản không có tâm tư kết giao bạn gái yêu đương, bởi vậy cô an tâm lấy thân phận bạn bè ở bên cạnh anh. Cô tin mình chờ lâu như vậy sẽ đạt được, cô có tự tin, hơn nữa nhiều năm qua bên người Đan Thiên Tề vẫn không có đối tượng kết giao cố định, mà hai người lui tới cực thường xuyên, làm cho cô cũng có tự tin.

Theo như cô hiểu biết về Đan Thiên Tề, cô biết có một ngày anh nhất định sẽ đưa ra yêu cầu kết giao với cô, mà cô vẫn chờ ngày đó đến.

Không ngờ lại nghe thấy chuyện tiệc tối, hơn nữa Đan Thiên Tề còn về tổng công ty trễ một tháng, điều này làm cho cô vô cùng lo lắng. Anh sẽ thích cô gái khác sao?

“Không có gì, chỉ là có vài việc vặt vãnh phải xử lý, mới tốn chút thời gian như vậy.” Nghĩ đến “Việc vặt vãnh” trong miệng anh, Đan Thiên Tề nhịn không được nhìn về phía trước.

Lại thấy người đàn ông kia vô cùng thân thiết gắp miếng thịt đưa tới trước mặt Đồ Kiều Kiều, cô nghiêng người cười ăn luôn, người đàn ông đó còn vươn tay giúp cô lau chất lỏng dính bên môi, bỏ vào miệng.

“Đáng ghét!” Đồ Kiều Kiều hờn dỗi liếc người đàn ông một cái, nhưng nụ cười trên mặt lại càng kiều mỵ mê người.

Đan Thiên Tề nắm chặt dĩa ăn, nghĩ đến lúc anh nấu cơm cho cô, cô chính là cười như vậy với anh, làm cho hư vinh đàn ông trong anh phình lên toàn bộ, cam tâm tình nguyện nấu cơm cho cô ăn.

Anh nấu cơm vất vả như vậy cô mới cười, nhưng người đàn ông kia chỉ đút cô ăn thứ có sẵn, cô đã cười ngọt ngào đến vậy!

“Rầm!” một tiếng, Đan Thiên Tề buông dao nĩa xuống.

“Học trưởng?” Lâm Nhã Quân hoảng sợ.

“Xin lỗi, anh sực nhớ anh còn có một số việc chưa xử lý, phải về công ty trước.” Ở lại chút nữa, anh nghĩ anh sẽ tức chết.

Lại nhìn cô gái kia, anh sợ anh sẽ xông lên làm ra những chuyện anh không khống chế được. Anh chán ghét không khống chế được!

“Không sao, em về với anh……”

“Không, em cứ tiếp tục dùng cơm đi, không sao.” Đan Thiên Tề vươn tay cầm lấy giấy tờ.“Anh về công ty trước.”

Nói xong, anh đứng dậy đi ra khỏi quán, lúc đi qua cạnh Đồ Kiều Kiều, bước chân hơi dừng lại, lại tiếp tục đi về phía trước.

Khi đi ngang qua cô, anh rõ ràng nghe được lời cô nói!

“Thật sao? Anh biết nấu cơm sao? Vậy lần sau em có thể đến nhà anh dùng cơm không? Anh tự mình xuống bếp nấu cơm cho em ăn được hay không?”

Những lời này, chính những lời cô nói khi biết anh biết nấu ăn.

Mỗi một từ, mỗi một nhịp điệu đều giống nhau như đúc.

Đan Thiên Tề nắm giấy tờ trong tay, ngực không thể khắc chế dấy lên lửa giận đùng đùng.

Đồ Kiều Kiều……Cô gái chết tiệt này!

Toàn bộ buổi chiều, sắc mặt Đan Thiên Tề đều âm trầm đáng sợ, cả đầu anh đều là hình ảnh thân mật của Đồ Kiều Kiều và người đàn ông kia, mà cô gái kia thậm chí còn làm như không quen biết anh! Xem ra anh ra đi không lời từ biệt chẳng ảnh hưởng gì tới cô, xem đi, cô lập tức tìm niềm vui mới, sớm quên anh lâu rồi. Tốt lắm, xem ra anh căn bản không cần vì mình đi không lời từ biệt mà cảm thấy chột dạ, cảm thấy có lỗi với cô, bởi vì cô căn bản không sao cả.

Đan Thiên Tề mở cửa xe, hôm nay anh vẫn tan làm đúng sáu giờ, nhưng công việc lại không hoàn thành đúng hạn, loại chuyện này lần đầu tiên xảy ra.

Trừng mắt nhìn công việc vẫn chưa hoàn thành, cả người anh càng nôn nóng phiền muộn, nhưng anh biết có tiếp tục cũng chỉ lãng phí thời gian, anh căn bản không có tâm tình xử lý đống công văn này, cuối cùng vẫn chỉ có thể mang theo phiền chán rời văn phòng.

Anh phóng như điên về nhà, mẹ nó, đây là lần đầu tiên trong đời anh đua xe!

A! Còn là lần đầu tiên nói lời thô tục!

“Shit!” Đan Thiên Tề dùng sức đóng sầm cửa xe, phiền chán vò tóc, sau đó thở hắt ra, tự nhiên thấy buồn cười với sự tức giận vô cớ của mình. Rốt cuộc anh tức cái gì? Tức Đồ Kiều Kiều ăn cơm với người đàn ông khác? Tức cô làm bộ như không quen biết? Hay là tức cô hoàn toàn không để ý tới sự ra đi của anh?

Nhưng anh có gì phải tức giận? Không phải lúc sáng anh đã nói với Phạm Sĩ Hách, anh và cô đã sớm xong, anh và cô không phải loại quan hệ đó, anh và cô chỉ là…… Chỉ đơn thuần là bạn giường.

Đúng vậy! Chỉ là như vậy mà thôi. Mà anh người bạn giường này đi rồi, cô đương nhiên có thể đi tìm niềm vui mới, đương nhiên có thể làm bộ như không quen biết anh, dù sao anh đối với cô cũng chỉ là bạn giường mà thôi.

Vậy anh có gì phải tức giận? Dựa vào cái gì để tức giận?

Nghĩ xong điều đó, Đan Thiên Tề vỗ trán, khóe môi nhịn không được gợi lên một chút tự giễu, lắc lắc đầu, không ngờ mình lại nghĩ nhiều như vậy, anh về nhà trọ của mình.

“Anh về rồi?”

Đi tới cửa, hương thơm quen thuộc đột nhiên bao phủ lấy anh, cánh tay anh nhất thời bị người ta nhẹ nhàng ôm lấy, thân thể mềm mại thơm tho dán lấy anh.

Anh sửng sốt, cúi đầu, mà người ôm lấy cánh tay anh cũng ngẩng đầu, kiều nhan cười ngọt ngào, nhón chân cắn nhẹ cằm của anh.“Người ta chờ anh lâu lắm đó!”

Đan Thiên Tề trừng mắt nhìn cô! Đồ Kiều Kiều, người làm cho anh tức giận từ trưa tới giờ.