Chương 25: Bi ai vì bản thân là nhân loại “cao quý”

Edit: Chiêu

Thẩm Tri Vi thấy Link đứng, ngồi xuống đất, sau đó lại đứng lên, mở cửa nhà, cô theo sau mới phát hiện nơi này vô cùng chật hẹp, chỉ có một chiếc giường, ga giường in hoa nhí màu hồng, nhìn là biết nơi em gái hắn ngủ. Ngoài ra còn có một cái bàn, phía trên treo hai ngăn tủ, cũng xem như sạch sẽ, nhưng cũng chỉ xem như mà thôi.

Nơi này còn không lớn bằng bồn tắm của mình. Thẩm Tri Vi nghĩ trong đầu như vậy.

Link xem đồng hồ, đến giờ ăn sáng của cô rồi, nhớ hôm qua mình kiếm được chút ít, hắn hỏi cô có muốn ăn sáng không, hắn sẽ đi mua.

Hắn đâu thể làm gì khác, chỉ có thể làm những việc trước mắt thôi.

Thẩm Tri Vi lắc đầu, hắn mở tủ âm tường ra, rót cho cô ly nước. Nhưng nghĩ lại nước ở đây không quá sạch sẽ, hắn không dám để cô uống.

Hắn suy sút ngồi trên giường, chút tự tôn nhỏ bé khiến hắn khó mà mở miệng xin cô đồng ý cho hắn về. Sau này nên sống tiếp thế nào, hắn cũng chưa biết, một tuần trước Link còn ảo tưởng mình có được một cô gái xinh đẹp, cô có thể vũ nhục hắn, có thể giẫm đạp hắn, chỉ cần hắn có thể nhìn thấy cô, chờ cô thi thoảng bố thí cho ít tiền, hắn có thể làm việc bên cạnh cô cho tới khi chết.

Giờ mới chỉ một tháng, hắn đã phá hỏng hết.

Mong cô đừng đi báo cảnh sát… đừng gϊếŧ hắn, hắn còn phải nuôi gia đình, chắc là cô không cần hắn nữa, hắn làm quá tệ.

Thẩm Tri Vi bước đến vuốt ve tai hắn, hắn không trốn tránh, cô không phát hỏa, cũng không nói gì thêm, chỉ đẩy cánh tay hắn ra, ngồi trên đùi hắn, Link ngửi được mùi của cô, mũi hắn hơi khó chịu, cô vươn tay, chạm vào vòng cổ của hắn.

“Anh chảy máu.” Nói rồi, Thẩm Tri Vi dùng quyền quản lý mở vòng cổ ra, bấy giờ mới thấy phía trong đầy gai nhọn, chỉ cần cô kéo mạnh, gai nhọn phía sau sẽ đâm hắn.

Link vẫn cụp tai, nhẹ nhàng tựa đầu vào vai cô, cảm giác hiện giờ của Thẩm Tri Vi là như thế nào đây? Cô đoán có lẽ là đau đớn.

Cô xấu hổ, bi ai vì bản thân mình là nhân loại “cao quý”.

Nhẹ nhàng vạch những cái gai nhọn ra, cô mở luôn chốt phía sau, trên đó dính vết máu đã khô lại, cổ hắn chưa đến mức thối rữa, nhưng cũng bị thương không nhẹ, có lẽ ông chủ sợ Sói đã thành niên quá khó để thuần thục nên thêm cái này vào, cũng không ngờ Link hiền lành đến mức không nói cho Thẩm Tri Vi biết.

Cô mở túi xách trên bàn, ở đó có một chai thuốc hiệu quả nhanh cô dùng cho mình, vì hắn cắn rách da trên ngực cô, cô lại không thích mặc áσ ɭóŧ, cọ xát quá đau, nên cứ cách vài tiếng cô sẽ xịt một lần. Cô xịt thuốc lên cổ Link, hắn khó chịu tránh né màn sương đó, Thẩm Tri Vi che mũi hắn lại, phun thuốc cho hắn, da thịt nhiễm trùng trên cổ nhanh chóng kết vảy rồi tróc ra, trở thành thịt non vừa liền lại.

Cô lau khô cho hắn, hỏi: “Còn đau không?”

Link lắc đầu.

“Em gái anh còn về nữa không?”

Hắn đáp: “Chắc là đi học rồi.”

Nói xong, Link nhìn thấy thẻ học sinh cô ấy để quên, hắn cúi đầu nói: “Chắc qua một lát nữa sẽ quay lại.”

Trước khi lên xe, Lulu phát hiện mình không cầm theo thẻ học sinh, cô ấy tức tối chạy về, vừa vào nhà đã thấy Thẩm Tri Vi ngồi trên đùi anh trai mình, cô ấy giận đến mức trong cổ phát ra tiếng gầm gừ cảnh cáo, Link cau mày nhìn cô ấy, đôi tai Lulu cụp xuống, đuôi cũng rũ rượi, nom rất ấm ức, đặc biệt là khi nhìn thấy hắn đang ôm chặt cô.

Anh trai mình thành trai bao rồi. Lulu nghĩ đến là lại muốn khóc.

Vì thế cô ấy khóc lóc lật tung căn nhà vốn không có bao nhiêu đồ đạc, thấy thẻ học sinh thì lập tức cầm lấy rồi đi ngay, nghĩ tới gì đó, cô ấy lấy tấm chi phiếu cầm từ trường về trong cặp ra, nói với hắn: “Em không cần tiền của anh!”

Thẩm Tri Vi tiếp được tấm chi phiếu đó, cô nhìn sang Link, hắn chỉ gục tai xuống, nói với cô: “Em ấy còn nhỏ quá, tính tình xốc nổi… mong cô tha thứ cho em ấy…”