Chương 2: Bức tranh nữ thần

Nhỏ cán bộ mỹ thuật tên là Bạch Mỹ, cô nàng cũng là một bạch phú mỹ được đám con gái trong lớp ngầm thừa nhận. Bởi cô nàng thường xuyên đổi trang sức nhỏ lấp lánh trên người, xe đạp xịn nổi bật trong đám xe cà tàng ở bãi giữ xe, điện thoại đời mới giấu trong cặp, đến giờ giải lao năm phút lại lôi ra nghịch khiến không chỉ tụi con gái mà đám con trai trong lớp cũng ganh tỵ không thôi.

Nhưng lại chẳng ai ghét nổi cô nàng, bởi cô cán bộ mỹ thuật này cũng rất hào phóng thường xuyên mời mọi người trong giờ giải lao ăn vặt.

Bạch Mỹ và Như Hạ dường như từ tính cách đến ngoại hình cũng chẳng có điểm chung nào thế mà đã là bạn từ lớp mười đến giờ.

Học kỳ hai của lớp mười, Bạch Mỹ đột ngột chuyển từ trường khác đến, rồi cứ thế nổi bật sáng chói trong lớp. Thậm chí một số học sinh lớp khác cũng biết đến lớp mười A5 có một cô nàng cán bộ mỹ thuật đáng yêu, học giỏi, lại hòa đồng với mọi người.

Nói đến việc hòa đồng với bạn bè, trong lớp chắc cũng chỉ có cô nàng này chịu khó bắt chuyện với Như Hạ, cái người bình thường đi học rồi biến mất khỏi lớp không chậm một giây, lại thờ ơ, lười biếng kết bạn giao lưu với người khác.

Dường như trong thế giới của Như Hạ, nếu người khác chủ động bước vào cô cũng không bài xích, nhưng ở trong lớp ai cũng biết tính cách của cô quá lạnh nhạt, cách cư xử thờ ơ khiến bạn bè năm đầu cấp ba ban đầu hào hứng kết bạn cũng nhanh chóng cảm thấy không thú vị. Một đám thiếu niên choi choi, tuổi trẻ đầy năng động nào chịu được tính tình vô vị của cô nàng.

Vì thế Như Hạ vô tình bị loại ra khỏi vòng xã giao trong lớp.

Một góc bàn, Như Hạ cứ thế lẳng lặng ngồi học, chăm chú nghe giảng đến khi trống trường tan học vang lên, cô lại lặng lẽ xách cặp rời khỏi cổng trường.

Vậy mà Bạch Mỹ vẫn kiên trì làm bạn với cô suốt mấy học kỳ. Thậm chí khi Bạch Mỹ phát hiện ra Như Hạ cũng có hứng thú với vẽ vời, cô nàng đã nhanh tay lôi kéo Như Hạ vào tổ mỹ thuật, nhưng tất nhiên bị Như Hạ từ chối dứt khoát.

Bạch Mỹ cũng không ép buộc nhưng lại tích cực giới thiệu Như Hạ tới lớp vẽ này.

Bạch Mỹ mở chốt kéo cửa, ló đầu ra, miệng cười tươi rói:

"Ui tới đúng giờ dữ?"

"Chứ chẳng lẽ bà muốn tui chơi giờ dây thun?"

Như Hạ hơi bực mình, vậy là sao chứ, chẳng phải nhỏ bảo tới đúng giờ gặp thầy sao? Như Hạ đá chống, dắt xe vào cổng.

Bạch Mỹ vừa đẩy cửa vừa chỉ tay về phía bên hông tường, dưới mái tôn là vài chiếc xe đạp và ba chiếc xe máy xếp hàng ngay ngắn:

"Để xe bên kia. Đúng rồi, cứ dựng đó không cần khóa đâu."

Bạch Mỹ đóng cửa sắt, đi tới phụ Như Hạ đẩy đuôi xe cho ngay hàng, sau đó vỗ vỗ vai cô bạn rồi tràn ngập ái ngại kể lể:

"Sorry bà, tui lo vẽ quên mất xem thời gian. Mà thầy có công chuyện vừa ra ngoài chút, bà vô tham quan trước đi. Chắc năm mười phút nữa thầy về à."

Như Hạ cũng chẳng thể trách móc được gì với khuôn mặt vừa cười vừa ngại ngùng của Bạch Mỹ, đành lẩn quẩn theo chân cô bạn đi tham quan.

Ngôi nhà nhìn bề ngoài không thấy rõ, nhưng vào trong mới biết nó thật sự rộng, thậm chí còn chia làm hai khu. Trông như hai căn nhà riêng biệt.

Một khu nhà ngay mặt vườn chuyên để thầy dạy vẽ, bên trong có còn có ba phòng dành cho các môn học riêng biệt: phác họa căn bản, tô màu nước, và cả phòng vẽ chân dung.

Đi qua cuối hành lang nhỏ là khu sáng tác riêng của thầy, học sinh không được phép qua đó. Như Hạ thầm nghĩ có cả phòng sáng tác riêng nữa cơ, thầy ấy chuyên nghiệp thật.

Bạch Mỹ vừa đi trước vừa hào hứng chỉ trỏ giới thiệu các phòng học cho Như Hạ, đến phòng trưng bày tranh, thậm chí cô nàng rất đắc ý khi khoe tấm ảnh vẽ đầu tượng của chính mình được treo làm mẫu trên tường.

Đến bức tranh sơn dầu vẽ thiếu nữ đứng giữa bầu trời ngập tràn ánh sáng được treo ở chính diện phòng vẽ, thì hai mắt Bạch Mỹ tỏa sáng, miệng cô nàng không ngừng ca ngợi sự xinh đẹp đến mức thần thánh của người thiếu nữ trong tranh.

Như Hạ trong phút chốc cảm thấy choáng ngợp, ánh mắt không chớp động. Cô bị thu hút bởi bức tranh bởi tổng thể của nó quá đặc biệt, lại được treo ở nơi gây chú ý, mức thu hút thị giác quá mạnh.

Ánh sáng nhạt nhòa từ ngoài vốn không đủ chiếu sánh bức ảnh. Nhưng hình ảnh trên bức tranh từ màu sắc đến bố cục lại quá bắt mắt khiến người nhìn không thể lướt qua nó mà không ngoái đầu dừng lại để nhìn nhiều thêm chút nữa.

Bức tranh đã tôn lên vẻ đẹp trần tục của nữ thần tình yêu.

Nữ thần quay lưng về phía mọi người, tấm lưng trần trụi chỉ khoác hờ lụa trắng mỏng rủ xuống bờ mông căng tròn. Hai tay nữ thần tự ôm lấy bả vai chính mình, mà trên bả vai nàng lại nở rộ những đóa hồng hoa xinh đẹp.

Trên bả vai trắng nõn ẩn dưới mái tóc rối là nốt ruồi son nhạt màu, vừa như cố giấu vừa như cố phô bày.

Không thể nhìn rõ khuôn mặt của nữ thần, chỉ có góc nghiêng dáng mũi thon thả lấp ló dưới những tia sáng của thiên đường.

Nữ thần cũng chỉ là thiếu nữ ngây ngô trước tình yêu.

Chỉ là không ngờ phía trên thân thể nàng được bao bọc bởi ánh sáng thiên đường, thì bên dưới gót chân là địa ngục của lá tàn hoa úa, là từng ngón chân với đầy vết thương nhỏ đang dần chìm xuống vũng máu, là xích sắt mờ ảo trói buộc đôi chân nàng.

Như Hạ rùng mình, lông tơ trên tay bất giác dựng lên.

(Để chống reup các chương sau mình khóa chương, các bạn bấm vào "xem chương" là đọc được không cần đăng nhập đâu ạ. Hi vọng mọi người ủng hộ đọc trang chính chủ ạ. Cho mình comment nhé.)