Chương 1: Gió mùa hạ

Lam Hải, thành phố biển nho nhỏ.

Nơi đây có bãi biển dài với dòng nước trong xanh, những hàng dừa trên bờ cát vàng rì rào trong gió, vốn tưởng sẽ là nơi lý tưởng để khách thập phương đến vui chơi nghỉ dưỡng.

Song do chính sách thành phố vẫn chưa đưa vào trọng điểm du lịch trong nước, lại không đủ ngân sách để được quảng cáo rầm rộ như các thành phố biển khác nên vào mùa hè lượng khách đến tắm biển vui chơi vẫn rất thưa thớt.

Vì thế đường phố cũng không náo nhiệt ồn ào, nhất là những ngày đầu hè học sinh đã nghỉ học, các gia đình đa phần cũng tản ra các thành phố lớn để du lịch.

Giữa con đường ngập tràn ánh nắng ngày hè, ba giờ rưỡi chiều trời vẫn còn nắng gắt.

Như Hạ đội mũ kết, áo thun đen và quần jean dài bao bọc lấy thân hình cao gầy của thiếu nữ chuẩn bị bước đến tuổi mười bảy. Có lẽ vì mái tóc ngang vai và đôi mắt to tròn nên trông cô nàng thực sự chẳng ngầu chút nào mà lại còn có phần đáng yêu.

Như Hạ mang sandal, đạp chiếc xe cũ kỹ lộc cộc dưới lòng đường, cô nàng thở dài trong đầu chẳng để tâm đến bờ biển tuyệt đẹp bên kia đường.

Hiện tại cô đang có một vấn đề quan trọng hơn là ngắm cảnh biển thơ mộng như băng rôn quảng cáo đang hô hào mọi người nên đi ngắm cảnh biển xinh đẹp kia đâu.

Như Hạ cảm giác được cái bàn đạp sắp rớt rồi.

Như Hạ ngó xung quanh, hai bên đường chủ yếu nhà dân không thấy tiệm sửa xe nào, cô đành phải tấp xe vô lề đường.

Như Hạ dựng chống xe, ngồi chồm hổm xuống, tay cầm lấy cái bàn đạp cố vặn xiết nó vào khớp, tiếc là lực tay cô không đủ chỉ có thể lắp tạm, hi vọng phía trước có tiệm sửa xe đạp.

Xong việc cô phủi phủi tay, đứng dậy đẩy chống lại leo lên xe, cô chỉnh lại ống giấy đeo sau lưng. Hôm nay là ngày đầu Như Hạ đến lớp luyện thi vẽ.

Như Hạ lúc nhỏ cũng thích vẽ, chỉ có điều chỉ là vẽ vời chơi thôi, cô thường hay dựa theo các hình mẫu truyện tranh mình hay đọc mà vẽ lại các nhân vật mình yêu thích.

Cô thật sự chưa bao giờ nghĩ đến sẽ nghiêm túc theo đuổi nghiệp vẽ cả. Thậm chí hiện tại cô còn đang tập trung ôn thi khối A.

Chỉ là không hiểu sao khi nhìn thấy những bức tranh kia, những bức tranh của người đàn ông kia vẽ, cô như bị hớp hồn, một cảm xúc mãnh liệt trỗi dậy từ sâu trong tận đáy tim của cô, nó như cây cỏ nhỏ tưởng như yếu ớt lại chỉ cần một hạt mưa cũng khiến nó sinh sôi trưởng thành.

Những bức tranh đã bị chủ nhân lãng quên nằm im phủ bụi dưới gầm giường, cô không nghĩ đến người ấy lại có thể vẽ nên những hình ảnh xinh đẹp đến thế, rồi lại như cố tình để nó quên lãng ở nơi tăm tối.

Những bức tranh xinh đẹp ố mờ theo năm tháng lại lặng lẽ bị người cuộn lại đem bán ve chai.

Như Hạ không ngăn cản hay xin người đàn ông đừng bán những bức tranh vô giá ấy với giá tiền rẻ mạt của đồng nát. Cô chỉ lẳng lặng đứng đó, như người bị điểm huyệt, song ánh mắt thủy chung không thể rời bóng dáng người đàn ông.

Cô như muốn lưu lại tất cả hình ảnh ấy vào trong trí nhớ hạn hẹp của mình. Cả ánh mắt không thể diễn tả cảm xúc của người ấy khi thấy Như Hạ phát hiện ra những bức tranh ấy.

Ánh mắt của người đàn ông lúc ấy tựa hồ mở ra một hồi ức xa xăm đau đớn bi thương lại tràn ngập tiếc nuối, xúc động nhất thời ấy nhanh chóng bị người đàn ông xua đi phủi tan đi như khói bụi bên lề, chỉ để lại ánh mắt bình đạm hờ hững của thường ngày.

Nhưng những hình ảnh đó thật mới lạ, thật sinh động đến mức khiến Như Hạ xúc động muốn vẽ, vẽ để lưu lại hình ảnh biểu cảm của người đàn ông thoáng qua nhanh chóng mà cô đã kịp bắt được. Nó khác biệt với tất cả cảm xúc bình lặng trước đây của người ấy mà cô đã thấy.

Lạch cạch.

Chậc, Như Hạ chậc lưỡi nhìn cái bàn đạp rốt cuộc cũng không thể chống chọi với tuổi đời già nua của nó nữa, dù đã cố gắng nhấp từng chút một nhưng chưa đầy một mét nó đã thật sự lìa đời rơi lách cách xuống lòng đường nóng hổi. Cô nàng có chút bực bội dừng xe chống chân, cúi người lượm cái bàn đạp đã bị mòn đến đáng thương ném vào giỏ xe phía trước, tí tìm thùng rác an táng nó vậy. Xui xẻo thiệt, không rõ lúc nãy ra cửa bước chân nào trước nữa.

Vì thế suốt đoạn đường Như Hạ chiến đấu với cái xe chỉ còn một bên lành lặn khiến cô cứ đạp hai phát là lại trượt chân khỏi cái "xương sống" còn sót lại của cái bàn đạp đáng thương lúc nãy.

Như Hạ với tay ra túi quần sau lấy tờ giấy ghi địa chỉ ra nhìn, vết mực bút bi bị nhòe do hôm qua cô nhét trong túi áo mà quên mất đem đi giặt, may mà cô nàng sực nhớ lấy ra phơi kịp thời.

Nói là lớp luyện thi thật ra là thầy mở lớp dạy vẽ tại nhà thì đúng hơn. Căn nhà nằm sâu trong cùng hẻm nhỏ, đó là một ngôi nhà khá rộng song lại hơi cũ kỹ, thậm chí cũng không có tầng lầu, bù lại có sân vườn phía trước xanh mướt thoáng đãng.

Trước cửa cũng có tấm biển sắt nhỏ treo bên dưới địa chỉ nhà, ghi rõ:

"Luyện thi đại học khối H"

Như Hạ dựng xe một bên hông tường, cô nhón chân với tay ấn chuông cửa. Có lẽ chủ nhà sợ mấy đứa nhóc phá chuông, chuông cửa đặt cao phết, thế mà lại làm cảnh à?

Như Hạ ấn mấy lần cũng không nghe tiếng chuông phát ra, cô nhìn xuyên qua song cửa sắt, tuốt bên trong hiên nhà có vài người đang ngồi ghế nhựa, thẳng lưng cầm bút giơ tay nheo mắt đo đạc mấy bức tượng khỏa thân đặt phía trước sân, sau đó cặm cụi cúi đầu vào bảng vẽ. Đo không cần dùng thước à?

Giỏi thật!

Như Hạ cảm thán, ánh mắt cũng ánh lên lấp lánh, cô thầm nghĩ có lẽ sau khi học cô cũng sẽ có thể như những người đó vung tay múa bút phác họa một bức tranh xinh đẹp.

Như Hạ cứ thập thò đi qua đi lại trước cổng, hết nhìn vào trong sân vườn nhà người ta lại nhìn đồng hồ điện tử trên cổ tay, rõ ràng đến đúng giờ hẹn sao nhỏ kia chưa ra. Khi Như Hạ rướn người về phía song cửa định gọi với vào hỏi, thì rốt cuộc cũng thành công gây chú ý với vài người đang ngồi vẽ.

Một anh chàng nghiêng đầu nhìn qua xéo qua bảng vẽ của mình gọi với ra hỏi:

"Bé tìm ai thế?"

Bé?

Cả nhà anh mới bé ấy, nhìn anh chàng cũng chỉ trạc tuổi của cô nàng là cùng. Mà hôm trước Như Hạ vừa đo xong, đã cao thêm hai phân nhé, cộng với sandal ba phân thì cũng đã gần một mét năm lăm rồi. Có điều Như Hạ chỉ có thể mắng ở trong lòng, vừa định mở miệng hỏi thì đã thấy cái bím tóc lúc lắc, cặp kính tròn lẳn sau cửa phòng trong ló ra.

Nhỏ cán bộ mỹ thuật lớp mười một của cô nàng trên tai còn vắt cái bút chì vừa thấy Như Hạ ở ngoài đã vẫy tay rồi nhanh như gió chạy ra mở cửa.

(Hi vọng mọi người ủng hộ đọc trang chính chủ. Cho mình comment nhé)#Như_HạCúi Xuống Nhìn Anh - Chương 1: Gió mùa hạ