Chương 17: Một đêm say

Một tuần trôi qua, cuộc sống của hai người vẫn bình thường như bao ngày, Mã Vân Tài dù bận rộn đến đâu cũng vẫn dành thời gian dạy cô nấu ăn, cùng cô ra ngoài dạo phố, hay trồng một vườn hoa nhỏ trong khuôn viên nhà anh.

Mã San San từ trước đến nay chưa từng được thoải mái như vậy, trước đây dù Mã Hoàng Phi không nói ra nhưng thái độ sẽ không vui nếu thấy cô tùy hứng, còn Mã Vân Tài? Cô thật sự không tin được mình lại có thể hòa thuận sống với anh, còn được anh chăm sóc tận tình, yêu chiều cưng nựng như vậy.

Buổi trưa, Mã San San đang nằm sõng soài trên sofa, tay cầm điện thoại lướt liên tục.

Gần đây trên mạng xã hội có quá nhiều biến, cô nằm nhà hóng hớt đến phát mệt.

Đưa tay bốc một nắm khoai tây chiên nhét vào miệng, nhai nhồm nhoàm, ngón tay nhỏ vẫn không ngừng lướt lướt.

Chán quá đi.

Liếc nhìn cánh cửa đang đóng chặt kia, Mã San San thở dài một hơi, bây giờ mới có 12h trưa, đến tối anh mới về, cô biết làm gì cho đỡ chán đây?!!!

"Chậc, Mã Vân Tài ơi là Mã Vân Tài, anh mau về đi mà..."

Mã San San ném điện thoại qua một bên, lăn lộn trên sofa mềm mại, một lát sau đột nhiên bật dậy, không biết nghĩ gì mà vội vã đi thay đồ sau đó phóng như bay ra khỏi nhà.

"Hmmm."

Mã San San đang đẩy xe hàng, bỗng dưng dừng lại trước quầy hàng trưng bày đủ loại "áo mưa", ánh mắt có chút lưu luyến mà nhìn hộp "áo mưa" quen thuộc kia, trong đầu vô thức tua lại cảnh tượng cô được côn ŧᏂịŧ chăm sóc tận tình.

A! Nghĩ đến đây tiểu huyệt hư đốn lại ngứa râm ran một trận, cô rốt cuộc làm sao vậy chứ, bây giờ cô đâu còn ở cạnh anh ta nữa, nghĩ đến chuyện đó làm gì.

Mã San San tặc lưỡi, tiếp tục đẩy xe hàng đi, đến quầy rau củ, ánh mắt lại không tự chủ mà nhìn đến những trái dưa chuột mập mạp dài dài kia, hoa huyệt cũng tự động rỉ ra mật dịch

Ây! Cô lại làm sao thế này? Chỉ là dưa chuột thôi mà, tại sao vừa nhìn thấy nó cả cơ thể lại nhộn nhạo lên chứ!

Không được, phải mau rời khỏi đây thôi.

Mã San San lại tiếp tục đẩy xe hàng đi, đi thế nào lại đến khu vực trưng bày đủ các loại đồ lót.

Đồ lót kiểu đáng yêu, kiểu gợi cảm, còn có cả đồ cosplay, từng món đều thu hút sự chú ý của cô, cuối cùng Mã San San đi đến đứng trước một mẫu đồ lót kiểu gợi cảm, ánh mắt có chút mê man.

Nhân viên thấy thế liền nhiệt tình đi đến giới thiệu: "Chào cô, đây là mẫu mới nhất của chúng tôi, chất liệu cực kỳ tốt, kiểu dáng lại vô cùng bắt mắt, mặc lên đảm bảo làm cho người ta nhìn đến không thể chớp mắt!"

"A? Tôi...tôi..."

Mã San San có chút ngại ngùng, né tránh ánh nhìn của nữ nhân viên kia, vừa định rời đi lại bị kéo về.

"Cô à, dáng người cô đẹp như vậy, mặc mẫu này lên chắc chắn rất mê người, hơn nữa chúng tôi đang có chương trình bốc thăm trúng thưởng, cô mua một bộ sẽ được bốc thăm một lần, cô có muốn thử vận may của mình không?"

"A, không cần đâu, ngại quá...tôi không có ý định mua..."

...

Mã San San đóng cửa phòng lại, thần thần bí bí lôi ra một cái hộp nhỏ được gói ghém kỹ càng, nhìn nhìn một lát liền cẩn thận mở ra.

"A!"

Mã San San nhìn chằm chằm thứ nằm trong chiếc hộp, đây...đây là trứng rung.

Không phải chứ? Cô vậy mà bốc trúng trứng rung ư? Lại còn là trứng rung hai đầu giống như lúc trước Mã Hoàng Phi mua cho cô.

Nhớ lại chuyện ban nãy, Mã San San rõ ràng muốn bỏ đi nhưng chân của cô không làm sao mà nhấc lên được, lại thêm sự mời chào nhiệt tình của nhân viên, cuối cùng cô quyết định mua bộ đồ kia, sau đó liền đến quầy rút thăm, rút được lá thăm màu đỏ, chỉ thấy nhân viên nọ cười mờ ám một cái sau đó trao cho cô hộp quà này, Mã San San cảm thấy có chút kỳ quái nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, lập tức quay đi.

Thì ra là vậy!!!

Cầm cái trứng rung lên, Mã San San có chút hồi hộp, cũng có chút mong đợi. Thứ này rất lâu cô đã không dùng đến, không phải không muốn dùng, mà là không có để dùng, cô thật sự rất nhớ cảm giác trứng rung ở trong hoa huyệt của mình nhộn nhạo rung lên, khuấy động một trận.

Lúc trước cũng muốn mua nhưng lần nào ra ngoài Mã Vân Tài cũng đi theo, nếu anh không đi được sẽ cho người khác đi cùng cô, cô quả thật không thể mua được, hôm nay không ngờ lại có thể dễ dàng có được như vậy.

"Tingggg Tingggg"

Tiếng chuông điện thoại làm cô giật mình, nhìn một chút là Mã Vân Tài gọi tới, cô vội nghe máy

"San San, hôm nay anh về sớm, có muốn ăn gì không? Anh đưa em đi." Giọng nói trầm trầm nhẹ nhàng của anh truyền đến, nghe thật dễ chịu.

Mã San San suy nghĩ một chút liền trả lời: "Vậy ăn ở Tinh Vinh được không? Em rất nhớ hương vị ở đó."

Mã Vân Tài khẽ cười, đúng như anh dự đoán, cô nhất định sẽ chọn Tinh Vinh.

"Được, nghe theo em hết."

Tắt điện thoại Mã San San vui đến mức nhảy cả lên, lâu lắm rồi cô chưa có ăn ở nhà hàng Tinh Vinh, bây giờ nhắc đến liền không kiềm chế được mà nuốt một ngụm nước bọt.

Buổi chiều, Mã San San nhìn đồng hồ, đã hơn 5h, cũng nên đi tắm rồi.

Thả mình trong bồn tắm đầy bọt mềm mại, Mã San San không nhịn được ngân nga một tiếng, bàn tay nhỏ nhẹ nhàng đặt lên hai bầu ngực no đủ, xoa xoa nắn nắn một chút, hai nụ hoa nhỏ đã nhanh chóng vểnh lên, thế nhưng tiểu huyệt bên dưới bị bỏ rơi liền không chịu được mà mấp máy, sau cùng cô vẫn phải chuyển tay xuống, an ủi nó một chút.

Không lâu sau Mã San San quấn khăn tắm đi ra ngoài, trở về phòng mình thay quần áo, vốn dĩ đã chọn xong đồ lót nhưng ánh mắt cô lại nhìn đến bộ đồ lót gợi cảm mà cô mới mua lúc trưa, cuối cùng ma xui quỷ khiến lại chọn mặc nó.

Chiếc áσ ɭóŧ nhỏ nhắn không ôm hết được bầu ngực đẫy đà của cô, nó chỉ miễn cưỡng che được một chút, còn chiếc quần? Chính là kiểu quần lọt khe xẻ đáy, vô cùng mát mẻ. Lại thêm chất liệu ren lưới mỏng manh, tinh tế mà quyến rũ, khiến người khác càng nhìn lại càng mê mẩn.

Mã San San ngắm mình trong gương, đồ lót đen ở trên làn da trắng của cô quá sức nổi bật, thế nhưng thiết kế của chiếc quần này có hơi...

Haizzz, không nghĩ nhiều nữa, mua cũng mua rồi, mặc cũng mặc rồi, suy nghĩ thêm làm gì.

Ban đầu cô định bụng chọn một chiếc váy trắng trông vừa thanh thuần vừa đáng yêu, nhưng mà cuối cùng lại chọn chiếc váy đen treo bên cạnh, chiếc váy có thiết kế đơn giản, cổ áo chữ V có thể triệt để khoe được bầu ngực tròn trịa của cô, vòng eo nhỏ nhắn cũng được tôn lên, từ phần hông lại có hơi xòe ra, đi đứng cũng sẽ thoải mái hơn.

Chọn thêm một đôi giày cao gót và túi xách, Mã San San cẩn thận xem lại bản thân trong gương thêm một lần nữa, cảm thấy hợp mắt rồi mới quay lại, gom một ít đồ bỏ vào túi xách rồi nhanh chóng ra ngoài.

Mã Vân Tài cũng vừa vặn về tới, đợi anh tắm xong liền cùng cô đi.

Chiếc bàn lớn rất nhanh liền được bày trí rất nhiều món ăn ngon, hai mắt Mã San San lấp lánh nhìn một bàn đầy đồ ăn này, vui vẻ gắp một miếng thịt cho vào miệng, cười híp mắt

"A, Tinh Vinh là số một, nếu như thường xuyên được ăn ở đây thì thật tốt."

Ánh mắt Mã Vân Tài có chút thâm trầm, công việc của anh quá bận rộn, không thể dành nhiều thời gian cho cô được, anh rất muốn ở bên cô nhiều hơn nhưng dạo gần đây Mã Hoàng Phi liên tục lôi kéo cổ đông của bên anh, ngay cả đối tác cũng khéo léo từ chối anh để hợp tác với Mã Hoàng Phi, anh không thể bỏ mặc công ty được.

"Nào, ăn nhiều một chút."

Mã Vân Tài gắp thêm đồ ăn cho cô, bản thân thì không ăn mà chỉ chăm chăm nhìn dáng vẻ ham ăn của cô, nhìn cô nhét đầy đồ ăn vào miệng rồi nhai nhồm nhoàm, cảm thấy cô rất đáng yêu.

"Anh đừng nhìn nữa, mau ăn đi, nếu không em sẽ ăn hết đấy."

Mã San San không phải thấy đồ ăn liền quên anh, cô vươn tay, gắp đồ ăn cho anh không ít.

Liên tục ép anh ăn hết.

"Ợ...no quá....A..."

Mã San San xoa xoa cái bụng tròn tròn, thoải mái ngửa cổ cảm thán, một bàn đầy đồ ăn, Mã Vân Tài ăn không bao nhiêu, còn lại đều do cô chiến sạch sẽ. Nếu cứ ăn như thế này cô sẽ béo lên mất.

"Mã Vân Tài em no quá, làm sao đây? Ợ!"

Mã Vân Tài phì cười, nhìn dáng vẻ ì ạch của cô, suy nghĩ một chút liền nói: "Hay là dạo phố một chút đi."

"Mã Vân Tài em mỏi chân quá, làm sao đây?"

Đi không bao lâu Mã San San lại dở chứng, Mã Vân Tài nhìn thấy gần đấy có một tiệm bánh ngọt, anh chỉ cho cô

"Bên kia có tiệm bánh ngọt, em có muốn vào đó nghỉ ngơi một chút không?"

"Được a~"

Mã San San nhìn bánh ngọt xinh xẻo được trưng bày trong tủ kính, ánh mắt lấp lánh như sao trời, cô kéo kéo tay áo anh

"Cái này, Mã Vân Tài em muốn cái này."

"Vậy lấy cái..."

"Cái này, cả cái này...cái này nữa...Mã Vân Tài em muốn cả cái kia..."

Mã San San điên cuồng chọn bánh, Mã Vân Tài cười khổ, gật đầu với nhân viên, nhân viên liền theo ý cô mà lấy bánh ra.

"Ngon thật đấy, anh cũng thử đi."

"Anh không thích bánh ngọt, em ăn hết đi."

"A~, ăn thử một miếng thôi, nào, há miệng ra."

Mã San San đưa bánh đến trước mặt anh, Mã Vân Tài tránh không được đành phải há miệng cho cô đút, sau đó mặt không cảm xúc ăn hết miếng bánh.

"Thế nào? Ngon lắm đúng không?"

Mã Vân Tài cầm ly nước bên cạnh, uống cạn: "Ngọt quá."

"Đây vốn dĩ là bánh ngọt mà."

"Ấy."

Mã San San không cẩn thận làm rơi bánh lên váy, dù đã dùng khăn giấy lau qua nhưng Mã San San vẫn có chút khó chịu, cuối cùng đi vào wc rửa cho sạch, lại thoa một chút son.

"Quá xinh đẹp."

Mã San San tự luyến nhìn bản thân trong gương, cười một cái sau đó đem son môi cất đi, lúc này mới phát hiện ra có gì đó không đúng.

"Á! Sao nó lại ở đây?"

Có lẽ trong lúc vội vã cô đã không chú ý mà nhét luôn cái trứng rung vào túi xách, cũng may mà Mã Vân Tài không biết, thế nhưng anh thường hay xách túi giúp cô, lỡ như để anh phát hiện ra...

Mã San San toát mồ hôi, ban nãy anh xách túi cho cô cả đoạn đường, cũng may chưa phát hiện, thế nhưng lát nữa thì sao? Không cho anh xách túi anh nhất định sẽ dành lấy, nhưng mà bỏ cái trứng rung này đi thì thật tiếc.

Mã San San đắn đo suy nghĩ cả buổi, cuối cùng vào phòng vệ sinh, cẩn thận khóa trái cửa, sau đó vén váy lên, định sẽ giấu trứng rung vào tiểu huyệt.

"A, ướt rồi sao?"

Mã San San không nghĩ đến việc tiểu huyệt lại ướt thế này, rõ ràng cô không có làm gì mà.

Có lẽ là do mặc chiếc qυầи ɭóŧ này chăng? Từ lúc mặc nó cô luôn hồi hộp sợ người khác nhìn thấy, lại mong chờ người ta nhìn thấy, thêm cả cảm giác thoáng mát như không mặc, có thể vì vậy mà tiểu huyệt tự động tiết ra mật dịch dù cô chưa động tới nó.

Bỏ đi, không suy nghĩ nữa, Mã San San thẳng tay nhét trứng rung vào tiểu huyệt, huyệt khẩu nhỏ nhắn ngập nước bị trứng rung xâm nhập liền trào dịch mật ra ngoài, làm cho cả tiểu huyệt óng ánh mê người.

"A~" Mã San San ngân lên một tiếng, sau đó cẩn thận nhét cái còn lại vào hậu huyệt, cũng may dâʍ ɖị©ɧ tiết ra nhiều, trứng rung kia thuận lợi ẩn mình trong hậu huyệt chật hẹp, hai cái trứng rung ở trong hai tiểu huyệt, không ngừng chèn ép nhau khiến Mã San San run rẩy một trận.

Chật vật bước từng bước ra ngoài, Mã San San thầm mắng mình ngu xuẩn, mặc ngay chiếc qυầи ɭóŧ không có đáy này khiến cô thật sự khổ sở, cô phải siết chặt tiểu huyệt để trứng rung không bị rơi ra ngoài, nhưng siết chặt quá thì lại khiến cho trứng rung cọ xát mạnh hơn với vách tường thịt non mềm bên trong, càng khiến cho dâʍ ɖị©ɧ tiết ra nhiều hơn nữa.

"Làm sao thế? Em không khỏe sao?"

Mã Vân Tài nhìn trán cô xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng thì có chút lo lắng, trời se lạnh thế này mà cô lại đổ mồ hôi, lẽ nào bệnh rồi sao?

"Hả? À, em không sao, không có gì đâu."

Mã San San khó khăn ngồi xuống, nắm chặt cái điều khiển trong tay, trứng rung có thể giấu trong tiểu huyệt, nhưng cái điều khiển cô thật không biết giấu đi đâu, đành phải giữ nó trong tay vậy.

"Cái đó, em no rồi, chúng ta về nhà nhé?"

"Được."

Trên đường về Mã San San đến cả ngồi cũng không yên, cả người nóng bức, tiểu huyệt chịu kí©h thí©ɧ quá lâu nên không ngừng tiết ra dịch mật, dính dấp khó chịu, ngay cả váy cũng ướt một mảng.

Mã Vân Tài vừa lái xe vừa lo lắng nhìn cô, sau đó anh dùng một tay vặn nắp chai nước ra, đưa cho cô: "Uống chút nước."

"À, vâng."

Mã San San đưa tay nhận lấy chai nước, thế mà lại không cẩn thận làm rơi cái điều khiển, vừa hay Mã Vân Tài nhìn thấy, anh nheo mắt

"Cái gì thế?"

"À, không có gì đâu, để em nhặt lên."

Mã San San cúi xuống, vừa định nhặt lại điều khiển thì đúng lúc Mã Vân Tài dừng xe chờ đèn đỏ, anh giữ vai cô, nhẹ nhàng kéo lên

"Để anh."

"Ấy, không..."

Mã San San không kịp cản anh, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh cầm điều khiển trong tay, chân mày cũng cau lại: "Đây là cái gì?"

Mã Vân Tài liếc nhìn cô một cái sau đó tùy tiện ấn công tắc nhỏ trên điều khiển, hai cái trứng rung lập tức cùng nhau rung thật mạnh, khuấy đảo ở hai tiểu huyệt của cô.

"Á ưm~...trả cho em."

Mã San San vặn vẹo eo, muốn cướp lại cái điều khiển từ tay anh nhưng bất thành, lúc này Mã Vân Tài cũng nhận ra điều gì đó không đúng, anh nhìn cô kẹp chặt hai chân, lại ấn tay vào nơi ấy giống như muốn ngăn thứ gì đó lại, đây có lẽ nào...

"Bim Bim"

Tiếng còi xe phía sau cắt đứt mạch suy nghĩ của anh, thì ra đèn đã chuyển xanh rồi, Mã Vân Tài nhìn cô một cái, dứt khoát đem điều khiển bỏ vào túi áo sau đó lái xe đi.

"Ưʍ...Mã Vân Tài...trả cho em...ư~"

Mã Vân Tài mặt mũi đen thui, không nói không rằng cứ thế lái xe chạy vun vυ"t về nhà.

Xe vừa dừng lại Mã Vân Tài liền quay ra tháo dây an toàn cho cô, sau đó một mạch kéo cô vào nhà.

"Đau...tay em đau..."

Cổ tay cô bị anh nắm đến đỏ cả lên, Mã San San nức nở gọi tên anh: "Mã Vân Tài, tay em đau, anh buông ra, buông...A!"

Mã Vân Tài kéo cô vào phòng ngủ, trực tiếp đẩy ngã cô trên giường, không nói hai lời liền tốc váy cô lên.

"Anh làm gì vậy?" Mã San San cả kinh, chưa kịp phản ứng lại bị anh cầm hai chân tách ra, tiểu huyệt ướŧ áŧ cứ thế phơi bày trước mặt anh.

"Mã Vân Tài, bỏ em ra..."

Mã Vân Tài nheo mắt, tiểu huyệt hồng nhuận bóng loáng hiện rõ mồn một trước mắt anh, từ tiểu huyệt có một sợi dây nhỏ kéo đến hậu huyệt, dâʍ ŧᏂủy̠ róc rách chảy ra không ngừng.

"Mã San San, em..."

"Anh đừng nhìn...đừng nhìn mà...cái đó...em..."

Mã Vân Tài hai mắt có chút đỏ nhìn cô, ban nãy anh ăn không nhiều nhưng lại uống không ít rượu, cơ thể vốn đã nóng như lửa đốt, hiện tại lại thấy cô như vậy, anh thật sự sắp không kiềm chế được nữa rồi.

"Mã Vân Tài...ngứa...anh lấy ra cho em...a~ lấy ra...em sẽ...giải thích..."

"..."

"Ư Mã Vân Tài anh có nghe em nói không? Xin anh..."

"..."

"Cái đó...là quà tặng...em mua đồ...đồ lót...được tặng..."

Mã San San sợ anh thấy bộ dạng dâʍ đãиɠ này của mình sẽ tức giận nên không thể không giải thích.

"Được rồi!"

Mã Vân Tài bỗng nhiên lên tiếng, giọng nói lúc này đã trầm ổn hơn một chút, hai tay cũng rời khỏi người cô.

Anh cảm thấy trong cơ thể mình có một ngọn lửa đang cháy bừng bừng, thiêu đốt anh từng chút từng chút một, rất khó chịu. Nhưng anh không muốn trong tình trạng không tỉnh táo mà làm chuyện đó với cô, lần đầu là cô say, nhưng mà lần thứ hai không thể là anh say được.

"Em nghỉ ngơi sớm đi."

Mã Vân Tài từ từ đứng dậy, Mã San San nhìn anh, gương mặt anh tuấn của anh có chút đỏ, nhìn thoáng qua tưởng chừng không có gì nhưng khi cô nhìn đến bộ phận nào đó bên dưới thì mới biết anh đã có phản ứng rồi, hơn nữa phản ứng còn rất rõ ràng.