Chương 6: Tôi là người mà cả đời này ông cũng không chọc vào nổi!

Trong phòng tiệc.

Minh lão bước ra vài bước, đi thẳng tới trước mặt Diệp Thần, hai mắt hắn híp lại, hay tay đặt ở sau lưng, một hình tượng cao nhân điềm nhiên.

“Tên nhóc, đừng cho rằng mi học được có mấy chiêu mà ở đây coi trời bằng cung, mi dưới con mắt của ta mà nói chỉ là một con kiến mà thôi.”

Trần Phong nhìn Minh lão cũng ra tay giúp mình thì cả người vui mừng như điên.

Hắn ta biết thể nào lần này Diệp Thần cũng phải chết!

Những tên điên mấy khi đứng trước mặt Minh lão đều phải chết!

“Minh lão, cháu muốn tay phải của thằng chó này!” Trần Phong phồng mồm quát lớn.

Minh lão gật đầu, giọng nói già nua vang lên lần nữa: “Tên nhóc kia, hiện tại người của Trần gia muốn một cánh tay của mi, mi có ý kiến gì không?”

Diệp Thần thực sự cạn lời luôn lạnh lùng đáp: “Thật lắm chuyện quá, nếu còn nhì nhằng thêm một câu nữa thì tôi sẽ biến ông thành phế nhân đó!”

Những lời này trong nháy mắt truyền đến tai của tất cả mọi người ở đây, rõ ràng có thể thấy được có ít nhất phân nửa người ở đây nhịn không được bụm miệng cười, bọn họ sợ mình kinh ngạc mà thốt lên.

Minh lão lắc đầu thở dài một hơi nói: “Đúng là một thanh niên cuồng vọng.”

Dứt lời, thân ảnh của ông đột nhiên biến mất! Toàn bộ căn phòng đều gào thét điên cuồng!

Bỗng nhiên lại xuất hiện trước mặt Diệp Thần!

Một chưởng phóng tới, trực tiếp hướng về phía cánh tay phải của Diệp Thần!

“Lão phu hôm nay sẽ cho người biết thế nào là ếch ngồi đáy giếng!”

Diệp Thần vội vã vận chuyển “Cửu Thiên Huyền Dương Quyết” đan điền bắt đầu khởi động, một luồng chân khí dũng mãnh tiếp dẫn vào cánh tay hắn, nếu chăm chú nhìn kĩ thì có thể thấy được chưởng pháp cánh tay Diệp Thần lúc này hiện lên tầng ánh sáng nhàn nhạt!

“Cút!”

Diệp Thần một chưởng đón gió trực tiếp đối đầu với Minh lão.

Trong gang tấc, những bàn kính xung quanh đều vỡ vụn! Một luồng khí lưu cường đại phóng ra bốn phương tám hướng.

“Thình thịch!”

Chuyện ngoài sức tưởng tượng của mọi người đã xảy ra rồi!

Minh lão bị bay ra ngoài, giữa không trung còn phun ra một ngụm máu tươi!

Chỉ dùng một chiêu là đánh bại được Minh lão!

Nơi đây bao trùm sự tĩnh lặng, một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe rõ được.

Mỗi người đang ngồi ở đây đều dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn Diệp Thần.

Tôn Di đứng một bên bất ngờ che miệng, mắt mở to vẻ mặt khó lòng tin nổi.

Mà Trần Chính Quốc và Trần Phong cách đó không xa cũng giống như hóa đã, ngây ngẩn tại chỗ!

Một Minh lão trước giờ luôn mạnh mẽ khó bì mà lúc này lại thất bại! Hơn nữa lại bại dưới tay của một tên oắt con!

Đây rốt cuộc là tình huống gì vậy chứ?

Sao có thể vậy được.

Muốn nói người nào kinh ngạc nhất trong đây là phải nói đến Minh lão, giây phút chưởng pháp của ông ta giao nhau với Diệp Thần thì không ai biết rằng trong lòng ông ra đã kinh hãi lo lắng thế nào!

Ông cố hết sức ngẩng đầu lên, dường như cố phát ra từ trong cổ họng một câu nói: “Cậu rốt cuộc là ai! Tu vi này sao có thể….”

“Tôi là ai á?” Diệp Thần ngẩng cao đầu nhìn xuống ông già dưới đất, lúc này khí chất của hắn hoàn toàn thay đổi giống như cả người có sức mạnh ngự trị vạn vật, quản lý khí lực của chúng sinh!

“Tôi là người mà ông không bao giờ chọc vào nổi!”

Giọng nói của Diệp Thần cuồn cuộn vang vọng trong yến tiệc.

Minh lão chẳng biết tại sao khi nghe xong câu nói này lại phun ra một ngụm máu rồi triệt để ngất đi.

Sau đó Diệp Thần nhìn cha con Trần gia.

“Trần Chính Quốc, ông có gì muốn nói không?”

Trần Chính Quốc nghe thấy liền biến sắc, không dám ho he gì, trực tiếp đá một phát vào chân Trần Phong!

“Uỵch” một tiếng, Trần Phong quỳ xuống.

“Vị đại nhân này, đều là tôi không biết cách dạy con! Đồ khốn nạn này cậu muốn xử trí thế nào thì tùy cậu!”

Trần Phong nghe thấy tiếng phụ thân bỏ rơi mình lúc này mới ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, ngay lập tức cầu xin Diệp Thần: “Tôi…tôi thật sự không biết Tôn tiểu thư là người phụ nữ của ngài, tôi biết lỗi rồi, tôi thật sự biết lỗi rồi!”

Diệp Thần kéo một cái ghế ra rồi ngồi xuống, có vẻ thú vị nhìn Trần Phong nói: “Mày nghĩ tao cần lời xin lỗi của mày sao?”

L*иg ngực Trần Phong thấp thỏm, nhất thời hiểu ra ý tứ trong đó ngay lập tức quỳ xuống trước mặt Tông Di cầu xin tha thứ: “Tôn tiểu thư…xin…xin lỗi …Mắt chó của tôi dám coi thường cô….Tôi không nên chửi cô, Tôi…..mới là đồ đĩ….Tôi là trai bao…Cả nhà tôi đều là đĩ đực.”

Trần Phong vừa nói thậm chí còn vừa tát lia lịa vào mặt mình. Hắn ta là xuất thân ở đại gia tộc mà giờ này cũng đã biết đến việc quan sát nét mặt của người khác rồi, bây giờ Minh lão cũng đã bị gục rồi. Trần gia bọn họ thật sự chả còn gì để dựa dẫm vào nữa! Chuyện quan trọng hiện giờ là có thể sống sót trước tên ma đầu này!

Tôn Di còn có chút chưa tỉnh hồn, nhìn thấy người đàn ông ngày trước không ai động và nổi này đang quỳ trước mặt mình trong chốc lát không biết nên nói gì.

Một phút trôi qua,giọng nói run rẩy của cô mới vang lên: “Ngài…Anh đi đi.”

Trần Phong vui vẻ nhìn thoáng qua Diệp Thần phát hiện đối phương cũng không có phản đối liền lập tức ngồi dậy đi tới trước mặt Trần Chính Quốc, thấp giọng nói: “Cha, chúng ta mau đi đi, đi đến cục cảnh sát tìm người gϊếŧ chết tên nhóc này!”

Trần Chính Quốc gật đầu, ông ta cũng không muốn ở cái nơi này thêm một giây nào nữa, hiện tại sau lưng của ông đã ướt đẫm mồ hôi rồi.

Hai người đang chuẩn bị rời đi thì một âm thanh lười biếng vang lên:

“Trần Chính Quốc, tôi cho ông đi rồi à?”

Trần Chính Quốc dừng bước, cả người cứng ngắc! Ông ta từ từ quay người lại khó hiểu nhìn người thanh niên cách đó không xa: “Cậu đang gọi tôi sao? Hình như tôi không đắc tội cậu …”

“Quỳ xuống!”

Diệp Thần phẫn nộ quát.

Nếu như không phải là đang đứng bên cạnh Tôn Di thì sát khí quanh người hắn đã sớm lan ra khắp người rồi.

Sự tình hôm nay coi như làm được một phần, nhưng chuyện của năm năm trước vẫn chưa kết thúc đâu!

Trần Chính Quốc chỉ cảm thấy có một uy lực cường đại kéo tới, bờ vai ông ta như có một tòa núi to đè nặng.

“Uỵch!”

Trần Chính Quốc trực tiếp quỳ trên mặt đất!

Giờ phút này sắc mặt mọi người ở đây cũng thay đổi.

Chuyện đánh nhau vừa rồi xảy ra quá nhanh, bọn họ hoàn toàn không hiểu gì, chỉ biết là Diệp Thần rất lợi hại.

Nhưng lợi hại thì sao chứ, đây là xã hội của pháp luật, có đánh giỏi thế nào thì cũng không đỡ được đạn!

Thế nhưng việc Trần Chính Quốc đang quỳ xuống này thì hoàn toàn không giống vậy!

Tuy rằng Trần Gia không tính là gia tộc cao cấp gì ở Giang Thành! Nhưng lại là có gốc rễ lớn mạnh.

Người đứng đầu của một gia tộc cường đại như thế lại đi quỳ xuống trước thanh niên chừng hai mươi tuổi..

Chuyện này nói ra sợ rằng còn không có người tin đó!

Phản ứng đầu tiên trong lòng mọi người đó Là Giang Thành sắp bị biến đổi chính trị rồi!

Triệt để là bị biến đổi rồi.

Diệp Thần mặc kệ phản ứng xung quanh của mọi người, lập tức đứng lên bước tới Trần Chính Quốc!

Bước chân rất nhẹ, nhưng Trần Chính Quốc lại thấy bước chân đó giống như của tử thần !

Rất nhanh sua, Diệp Thần dừng chân lại, hắn từ trên cao nhìn xuống giống như trời xanh nhìn xuống một con kiến vậy.

Hắn chậm rãi mở miệng ra đang tính nói chuyện gì: “Uỳnh” một cái, cánh cửa bị người đạp bay ra!

Mười mấy đặc công vác súng xông vào!

“Không được động đậy!”

Trần Chính Quốc thấy những đặc công đến thì không khỏi thở phào ra một hơi nhẹ nhõm, mạng của ông ta cuối cùng cũng giữ được rồi.

Trung Hoa tuy rằng có người cổ võ nhưng người cổ võ mạnh cỡ nào thì cũng sẽ bị các cơ quan quốc gia trói lại mà thôi.

Cho nên nhiều năm như vậy rất ít người cổ võ dám bạo loạn gây lên chuyện lớn gì.

Diệp Thần nhìn lướt qua xung quanh, ánh mắt không chút gợn sóng, ông già đã nói cho hắn biết một chút chuyện về Trung Hoa, hắn cũng biết Trung Hoa (là Trung Quốc) đang quản lí diện rộng những người cổ võ và những người tu luyện, nhưng mối thù này hôm nay hắn phải báo!

“Cái tên đang đứng kia, tôi lệnh cho anh ôm đầu cúi xuống, nếu như anh vẫn không ngồi xổm xuống thì tôi có lí do để đánh anh! Đây là cảnh báo đầu tên!”