Chương 52

Thủy Nhiễm Trần ngây người một lúc. Hắn cũng không ngờ thiếu niên xấp xỉ tuổi mình này vậy mà không còn sống được bao lâu nữa.

Đan Thần lại cười khổ: “Ta biết rồi.”

“Biết rồi thì ngươi còn lề mề cái gì nữa?” Thủy Thiên Nguyệt không kiên nhẫn thúc giục: “Nhiễm Trần mau giúp ta!”

“Tỷ, cởi hết, cởi sạch đúng không!” Thuỷ Nhiễm Trần lại xác nhận một lần nữa.

“...” Thủy Thiên Nguyệt liếc Thuỷ Nhiễm Trần một cái: “Hay là để ta cởi!”

“Tỷ, tỷ, đệ cởi, đệ cởi!”

“Ta ra ngoài trước một lát, hai phút sau quay lại!” Thủy Thiên Nguyệt nói xong, cũng không đợi hai người phản ứng lại, nhanh chóng đi ra khỏi căn phòng yên tĩnh.

Nhìn xung quanh không có bóng người, thân hình Thủy Thiên Nguyệt lóe lên, đi vào không gian Dược Thần.

“Thiên Thiên!” Thủy Thiên Nguyệt vội vàng gọi tên nhóc con.

“Mẫu thân!” Nghe thấy tiếng gọi của Thủy Thiên Nguyệt, Thiên Thiên kéo theo hai nhóc con, chạy nhanh tới chỗ Thủy Thiên Nguyệt.

“Mẫu thân, bảo bảo nhớ mẫu thân!” Bảo bảo nói rõ từng chữ lao vào lòng Thủy Thiên Nguyệt, nhân tiện dụi đầu vào l*иg ngực mềm mại của nàng.

“Ưm” hai vạch đen xuất hiện trên trán Thủy Thiên Nguyệt, cái này học được từ ai vậy.

“Mẫu thân, mẫu thân, mẫu thân...” Vừa nhìn thấy sự yêu thương vốn nên thuộc về mình bị bảo bảo cướp mất, Thiên Thiên cực kỳ không vui kéo bảo bảo ra khỏi vòng tay Thủy Thiên Nguyệt.

“Thiên Thiên, lần này mẫu thân vào đây là để tìm con, con phải giúp mẫu thân một chuyện nhỏ!” Thủy Thiên Nguyệt ôm lấy Thiên Thiên, nở nụ cười ngọt ngào, nhìn kiểu gì cũng giống như bà ngoại sói lừa gạt nàng bé quàng khăn đỏ.

Thiên Thiên nghiêm túc nhìn Thủy Thiên Nguyệt, trong miệng ngậm một ngón tay, đôi mắt sáng mở to, không biết đang nghĩ gì.

Thủy Thiên Nguyệt nhìn vào cặp mắt to đen lúng liếng của Thiên Thiên thì trong lòng liền hiểu rõ. Tiểu tử này hiện tại tám phần là đang tính toán trong lòng. Tính toán xem lần này có thể lấy từ trên người mình bao nhiêu Đại Hoàn đan.

“Mẫu thân chỉ muốn lấy một chút máu của ngươi!”Vừa nói, Thủy Thiên Nguyệt vừa lấy ra một cái bình sứ nhỏ, chỉ là không nghĩ đến Thiên Thiên lần này không đưa ra bất cứ điều kiện gì, ngược lại thân thể nhỏ chấn động muốn lao ra khỏi vòng tay của Thủy Thiên Nguyệt.

Oa oa! Cảm giác được hai tay của Thủy Thiên Nguyệt không ngừng nắm chặt, khuôn mặt nhỏ của Thiên Thiên căng ra, nhíu chặt lại. Hắn không muốn cho người khác máu của mình có được không? Hắn là một Đan Linh, cộng lại tất cả có bao nhiêu máu đâu chứ. Thế mà muốn hắn cho cả một bình máu, sao có thể chứ. Chuyện nhỏ có thể cân nhắc vì tham ăn, nhưng đại sự bên trên, kiên quyết không đồng ý.

Thế nhưng hiện tại Thủy Thiên Nguyệt chỉ tập trung tinh thần muốn cứu người. Nàng lập tức mặc kệ Thiên Thiên vùng vẫy, cứa rách ngón tay của Thiên Thiên. Một giọt máu đỏ nồng đậm mùi thuốc nhỏ vào trong bình sứ.

Một giọt máu chảy ra, toàn bộ người Thiên Thiên ỉu xìu, co quắp tại trong ngực Thủy Thiên Nguyệt không nhúc nhích chút nào.

Thủy Thiên Nguyệt thu bình nhỏ về, nhìn thấy dáng vẻ của Thiên Thiên, nội tâm không đành lòng, thế là lấy ra một viên Đại Hoàn đan bỏ vào trên tay Thiên Thiên. Chỉ là đáng tiếc, hôm nay Thiên Thiên đến nhìn cũng không nhìn một cái.

“Bảo Bảo, hiện tại giao lại ca ca cho ngươi chăm sóc. Ngươi phải chăm sóc ca ca thật tốt, hiểu chưa?”

“Mẫu thân yên tâm.” Bảo Bảo rất khéo léo gật đầu.

Thủy Thiên Nguyệt vội vàng lấy một mảnh Địa Hỏa linh chi nhỏ. Lúc này mới quay người rời khỏi không gian Dược Thần.

“Cởi xong hết chưa?”Thủy Thiên Nguyệt đẩy cửa vào, bật thốt lên hỏi.

“Tỷ, cởi xong rồi!”Khuôn mặt Thủy Nhiễm Trần đỏ bừng, nhìn tỷ tỷ của mình.

Lúc này Đan Thần một tay che ngực, một tay che ở vị trí nhạy cảm của mình. Bứt rứt bất an đứng đó, thậm chí còn không dám ngước mắt lên nhìn Thuỷ Thiên Nguyệt.

Thế nhưng Thủy Thiên Nguyệt chỉ nhìn hờ hững người hắn từ trên xuống dưới, sau đó bước hai bước đến bên cạnh thùng tắm đang bốc hơi nóng hừng hực. Vừa niệm trong lòng, một con hỏa long màu xanh liền gào thét từ trong người nàng đi ra. Đan Thần giật mình nhìn con hỏa long màu xanh này. Rốt cuộc hiểu rõ vì sao trước đó Thủy Thiên Nguyệt không sợ hàn khí bên trong thân thể mình. Bởi vì trong thân thể nàng có hỏa linh.

Thủy Thiên Nguyệt vung tay lên, liền đưa tất cả những thứ của quản lý Bích Thủy Hồng Chước để trước cùng những dược liệu thuộc tính hỏa đã chuẩn bị vào miệng con hỏa long màu xanh. Ngọn lửa màu xanh lam kia không ngừng cháy lên.

Một khắc đồng hồ sau, hỏa linh màu xanh há miệng, một dòng chất lỏng sềnh sệch màu đỏ từ miệng nó phun vào thùng tắm.

Vừa niệm, hỏa long màu xanh lại quay về thân thể Thủy Thiên Nguyệt.

“Đan Thần, mau vào đi!”Thủy Thiên Nguyệt nhìn Đan Thần ra lệnh.

“À...Ừ.” Có chút bất an ngẩng đầu, lại phát hiện Thủy Thiên Nguyệt không nhìn mình mà đang cúi đầu, không biết nàng đang loay hoay làm gì ở bên kia. Thế mà Đan Thần lại cảm giác trong lòng mình có chút mất mát. Nhưng vẫn vững vàng bước hai bước, nhấc chân vào thùng tắm.