Hai tráng hán mỗi người cầm lấy một cái, khen ngợi mà nhìn như thể bọn họ nhìn ra đây căn bản không phải là một cây dao găm, mà là một món đồ mỹ nghệ tinh tế vô cùng.
Người đàn ông mặt đen nhẹ nhàng buông tay ra, thuỷ chủ trong tay liền rơi trên nền đất xanh.
Không có bất kỳ tiếng vang nào. Mũi dao lóng lánh hoàn toàn chìm vào bên trong nền đất xanh như thể nó căn bản chính là đất xanh cứng, rắn và cũng chính là một khối đậu phụ.
"Cấp sáu, cấp sáu, trời ạ, vậy mà là thật!" Người đàn ông mặt than thán phục nhìn về phía Thủy Thiên Nguyệt: "Tiểu nha đầu, có thể nói cho ta biết ngươi làm như thế nào không?"
Con mắt của Thủy Thiên Nguyệt hơi chuyển động: "À, nhà ta là mở tiệm rèn đấy! Từ thời ông nội của ông nội ta đã bắt đầu rèn sắt. Vì thế nên từ khi còn nhỏ, ta đã biết rèn sắt!"
Nàng vừa dứt lời, hai tên tráng hán suýt chút nữa đập đầu vào tường. Trong lòng bọn họ thầm nói: ngươi có thể ngớ ngẩn hơn một chút hay không? Từ khi nào mà luyện khí lại trở thành rèn sắt vậy? Chúng ta còn chưa gặp ai có thể nói rằng gia tộc họ có truyền thống làm nghề rèn thì có thể bồi dưỡng được một thiếu nữ Luyện Khí Sư biếи ŧɦái như thế. Hơn nữa nàng còn là cấp sáu.
"Rốt cuộc là ta đây có được thông qua hay chưa vậy?" Con ngươi đen sẫm của thiếu nữ nhìn hai tráng hán trước mặt. Dáng vẻ này thật là làm cho người ta có cảm giác ngột ngạt.
"Thông qua, thông qua!" Hai tráng hán vừa nói vừa thu dao găm trong tay vào trong không gian trang bị của mình một cách cực kỳ tự nhiên.
"Này này, hai cái dao găm này là của ta đó?" Thủy Thiên Nguyệt bất lực. Nàng luyện chế ra ba thanh cùng một lúc là để cho Thủy Toàn, Thủy Nhiễm Trần còn có mình mỗi người một cái. Chỉ là không ngờ đến hai tên cường tráng như gấu này lại là hai kẻ khốn khϊếp vô liêm sỉ, vừa thì kháng nghị vừa nhanh chóng cất cây dao găm vào trong túi của mình, còn liếc nhìn thiếu niên kia với một ánh mắt cực kì đề phòng.
Khóe miệng của thiếu niên giật giật. Hắn có chút không dám tin tất cả những điều mà mình thấy là thật: Một thiếu nữ yếu đuối mảnh mai lại có thể giương được cây búa lớn nặng lên, hơn nữa còn thật sự dùng mười một loại kim loại luyện chế ra ba thanh dao găm. Và sau đó, hai con người tồn tại như núi lớn này của liên minh Luyện Khí Sư lại không cần xin bất kỳ sự đồng ý nào của thiếu nữ đã chiếm dao găm làm của riêng. Trời ạ! Sao hắn lại có cảm giác ngày hôm nay đầu óc của mình có chút không đủ dùng vậy.
"Kim loại này là ta đưa cho ngươi đấy!" Hán tử mặt đen trang nghiêm nói, không có chút hối lỗi giác ngộ nào.
"Khụ, ta cũng có thể đưa ngươi vài loại kim loại, hơn nữa đều là thứ tốt!" Trên khuôn mặt to lớn của một tráng hán khác cũng không có đỏ chút nào mà là cười híp mắt, ném bảy, tám khối kim loại khác nhau đến trước mặt Thủy Thiên Nguyệt.
Thủy Thiên Nguyệt khó chịu bĩu môi nhưng cũng chẳng thể làm gì được. Nàng đành lập tức vung tay lên, thu những kim loại này vào trong nhẫn không gian của mình: "Đúng rồi, áo Luyện Khí Sư của ta đâu?"
"Ở đây!" Tráng hán vừa lấy ra bảy, tám khối kim loại kia vội vàng lật tay một cái. Ngay sau đó đưa một bộ áo Luyện Khí Sư mới tinh và được gấp chỉnh tề đến trước mặt Thủy Thiên Nguyệt.
"Ừm, ta còn muốn có áo Luyện Khí Sư từ cấp một đến cấp năm!" Thủy Thiên Nguyệt nháy mắt một cái.
"Tại sao vậy?" Hai tráng hán cộng thêm thiếu niên đều khó hiểu hỏi.
Thủy Thiên Nguyệt trở mặt khinh thường: "Chỉ có đồ đần mới quang minh chính đại treo thứ bậc của mình ở trên ngực thôi!"
". . ." Thiếu niên cúi đầu nhìn ký hiệu Luyện Khí cấp ba ở trước ngực của mình một chút, gương mặt bỗng chốc đỏ lên.
Mà hai tráng hán này căn bản không có để ý tới phản ứng của thiếu niên mà là cười ha ha: "Nha đầu nói quá đúng, đúng đúng. Chỉ có đồ đần mới quang minh chính đại treo thứ bậc của mình ở trên ngực thôi!"
"Nha đầu, cho ngươi!"
Thế là Thủy Thiên Nguyệt liền thu sáu bộ bào phục Luyện Khí Sư vào trong nhẫn không gian.
"Được rồi, vậy ta đi đây!”
"Chờ một chút, nha đầu, chúng ta muốn thương lượng một chuyện cùng ngươi?"
Đến rồi, lại là chuyện kinh doanh.