Chương 32

Lời nói này của Gia Hợp Minh, nói thôi đúng là rất có tính kích động. Ngay cả Mạch Ngôn vẫn luôn lạnh nhạt kia khi nghe được đều lộ vẻ cảm động, người trẻ tuổi à, cũng đều có lòng nhiệt huyết nha.

Thế nhưng sau khi Gia Hợp Minh nói xong, Thủy Thiên Nguyệt lại nhíu mày: "Vậy thì liên quan gì đến ta chứ?"

"Ặc!" Gia Hợp Minh có chút trợn tròn mắt. Ông vốn cho rằng, sau khi nghe mình giới thiệu xong, Thủy Thiên Nguyệt nhất định sẽ hỏi mấy câu như: Đại hội kia ở nơi nào? Khi nào sẽ bắt đầu tổ chức? Ta có thể tham gia hay không?... Sau đó mình có thể quang minh chính đại mời vị thiên tài thế giới này tham gia đại hội Thuần Thú Sư. Nhưng mà dù thế nào thì ông cũng không nghĩ đến nàng lại sẽ thốt ra một câu nói như vậy.

Nhìn thấy vẻ mặt dở khóc dở cười này trên mặt Gia Hợp Minh, Trần Nam cũng cười khổ một cái: "Thiên Nguyệt à, ngươi xem, giải thi đấu Thuần Thú Sư này sẽ được tổ chức vào ở ba năm sau. Hiện tại Mạch Ngôn đã xác định sẽ là một trong số một trăm thành viên của Đông Thắng Thần Châu chúng ta. Ngươi đây cũng có thể tham gia một trận. Dù sao cơ hội như này cũng rất hiếm thấy đó. Giải thi đấu Thuần Thú Sư năm mươi năm mới có một lần. Bỏ lỡ cơ hội lần này, lần sau có khi cơ hội cũng chẳng còn nữa."

"Vậy có lợi gì đối với ta?" Thủy Thiên Nguyệt sờ mũi. Nàng luôn không muốn làm chuyện vừa phiền toái vừa không có lợi như thế này.

"Ngươi, cho ngươi tham gia là để mắt đến ngươi. Thế mà ngươi lại xem mình là nhân vật quan trọng gì đấy!" Hồ Vi lập tức đứng lên.

"Hồ Vi, ngươi ngồi xuống trước!" Sắc mặt của Gia Hợp Minh bỗng chốc nặng nề, âm thanh cũng có chút nghiêm khắc, không thấy ông và Trần Nam đang dụ dỗ Thủy Thiên Nguyệt tham gia sao? Cái tên nhóc nhà ngươi sao nóng nảy như thế, vậy công sức trước kia của hai chúng ta chẳng phải là đổ sông đổ biển à? Lão già này, thực sự là càng sống càng tiến hoá lùi à, sống nhiều năm như vậy nên đã biến thành con chó rồi à? Ngươi cũng không mở to mắt nhìn xem bây giờ Thủy Thiên Nguyệt đã là Thuần Thú Sư cấp sáu, vậy thì ba năm sau thì đến cỡ nào.

"Ái chà, quán quân của cuộc tranh tài Thuần Thú Sư sẽ được ba con linh thú đã hóa hình tới làm kế ước thú với mình. Hơn nữa họ còn được tặng một vé đi đến Trung Châu!" Gia Hợp Minh nói đến chỗ này, ánh mắt sáng rực lên. Cho dù là ba con Linh Thú hóa hình, hay là tiến vào Trung Châu. Đối với người của Bát Đại châu khác mà nói đều có sức hấp dẫn cực lớn.

"Như vậy nói cách khác, bây giờ đối với ta mà nói không có bất kỳ lợi ích nào?" Thủy Thiên Nguyệt nháy mắt hai lần.

"Có, có, có." Hai người Gia Hợp Minh cùng Trần Nam xem như là thấy rõ, cô nhóc này vốn là loại người không thấy thỏ không thả chim ưng. Nàng không làm thương nhân mà làm Thuần Thú Sư đúng là rất đáng tiếc. Nhưng mà chuyện này lại rất có lợi với hai người bọn họ. Dù sao nếu như Thủy Thiên Nguyệt có thể đứng trong danh sách những người mạnh nhất ở trên giải thi đấu Thuần Thú Sư của ba năm sau, vậy thì cho dù là với Đông Thắng Thần Châu hay là với liên minh Thuần Thú Sư của Cổ Nhạc quốc đều có lợi ích cực lớn. Vì lẽ đó, ngày hôm nay cho dù bỏ ra chút tâm huyết cũng phải để tên tiểu tử này gật đầu đồng ý tham gia giải thi đấu.

"Chỗ này của ta có ba con linh thú thuần hóa cấp sáu, tất cả đều có thể đưa cho ngươi. Dù sao bây giờ ngươi cũng cần có Linh Thú bảo vệ mình!" Gia Hợp Minh nói rồi vung tay lên. Ba cái l*иg thú liền xuất hiện ở trước mặt Thủy Thiên Nguyệt.

Nhìn ba con Linh Thú trong l*иg tre một chút: một con gấu ngựa, một con con bò cạp, một con cá sấu.

Trần Nam nhìn thấy Thủy Thiên Nguyệt không có lập tức mở miệng trả lời, mà là đưa mắt đảo về phía mình, liền biết bản thân không gửi thêm chút lòng thành là không được.

Một vật hình bầu dục màu đen liền hiện ra trên tay Trần Nam: "Đây là lệnh bài Trưởng Lão của liên minh Thuần Thú Sư của Cổ Nhạc quốc. Bắt đầu từ bây giờ ngươi chính là trưởng lão của liên minh rồi, có nó, ngươi có thể tùy ý ra vào bất cứ đâu của liên minh. Hơn nữa bất cứ đồ vật mua ở bên trong liên minh có thể được giảm 5%."

"Đại hội sẽ không có lệnh bài Trưởng Lão sao?"

Nghe Thủy Thiên Nguyệt nói vậy, Hồ Vi kích động nhảy lên. Đầu ngón tay của hắn chỉ thẳng vào mũi của Thủy Thiên Nguyệt: "Hay nhỉ, Gia đại nhân đã cho ngươi ba con linh thú, ngươi vẫn còn chưa thấy đủ, lại còn dám nghĩ đến Đại hội trưởng lão, ngươi đúng là. . . ."

"Hồ Vi, ngươi ngồi xuống!" Gia Hợp Minh làm người luôn có tính khí rất tốt, hơn nữa lần này ông dẫn theo Hồ Vi cùng đi cũng là bởi vì cảm thấy tên Hồ Vi này luôn rất hiểu rõ lí lẽ nên mới mang theo hắn. Thế nhưng không nghĩ tới ngày hôm nay bất luận nhìn như thế nào thì người này vẫn chán ghét như vậy, chỉ có phá hoại khắp nơi chứ không biết động não suy nghĩ. Xem ra bản thân trước kia đã nhìn lầm, mẹ nó, lẽ nào hắn ta không thấy bây giờ Thủy Thiên Nguyệt đối với liên minh Thuần Thú Sư của Đông Thắng Thần Châu mà nói có tầm quan trọng cỡ nào ư? Chết tiệt, qua nhiều năm như vậy, liên minh Thuần Thú Sư của Đông Thắng Thần Châu bên này vẫn không có thiên tài nào có thể khiến cho người ta cảm thấy kinh tài tuyệt diễm. Chính ông khi ở đại hội liên minh Thuần Thú Sư của đại lục Cửu Châu có nhiều lúc không thể nhấc đầu lên nổi. Bây giờ cuối cùng đã xuất hiện một thiên tài có thể giúp cho ông nở mày nở mặt như thế, tên Hồ Vi kia lại còn muốn gây chuyện. Hắn ta thật sự không có mắt mà, thấy trên mặt ông đây đang viết mấy chữ ‘ta rất khó chịu’ hay không vậy?