Chương 29

Mạch Ngôn suy nghĩ, xác định xong mới trả lời: “Cấp sáu!”

“Vậy được, ta sẽ làm chứng thực thuần thú sư cấp sáu!” Hai mắt Thủy Thiên Nguyệt sáng rực.

“…”

Không kể những người khác, ngay cả Mạch Ngôn khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Thủy Thiên Nguyệt cũng không biết nên nói cái gì.

Thật ra, mọi người đều rất muốn nói một câu: Mỹ nữ à, thuần thú sư cũng không hẳn chỉ là ra tay đánh nhau như ban nãy đâu! Ngươi biết không, hội trưởng đại nhân của Liên Minh Thuần Thú Đông Thắng Thần Châu chỉ mới là thuần thú sư cấp sáu! Hơn nữa, ông lão kia cũng đã hơn trăm tuổi rồi. Ngươi nhìn lại bản thân mình xem, nếu như thêm mắm dặm muối nữa cũng chỉ mới mười sáu tuổi thôi! Cho dù ngươi học thuần thú từ trong bụng mẹ đi nữa thì cũng không có khả năng đạt tới thuần thú sư cấp sáu! Ngươi đùa cái gì vậy!

“Sao thế Mạch Ngôn, có vấn đề gì à?” Thủy Thiên Nguyệt thấy hơi kỳ quái mà nhìn Mạch Ngôn.

“A, Thiên Nguyệt, ngươi chắc chắn là trước giờ ngươi chưa từng làm bất kỳ một khảo hạch thuần thú sư nào ư?” Mạch Ngôn hít sâu một hơi, làm cho tâm trạng mình bình tĩnh lại.

“Ta chắc chắn!” Thủy Thiên Nguyệt gật đầu.

“Ngươi chắc chắn là bây giờ phải khảo hạch thuần thú sư cấp sáu à?” Mạch Ngôn thấy hơi lo lắng, nói: “Hay là, trước tiên thử khảo hạch cấp ba xem thế nào đã?”

Không phải Mạch Ngôn khinh thường Thủy Thiên Nguyệt. Nhưng mà mười sáu tuổi đạt tới thuần thú sư cấp ba đã có thể coi là thiên tài. Hơn nữa, như vậy thì có thể bảo đảm an toàn hơn chút.

Mạch Ngôn hiểu rõ, Thủy Thiên Nguyệt vừa gây họa ở Liên Minh Thuần Thú Sư, trừ phi nàng chính là thuần thú sư có tiềm lực mạnh mẽ. Nếu không chỉ sợ hôm nay nàng thật sự phải có một lời giao đãi với Liên Minh Thuần Thú Sư.

Nhưng nếu nàng là một thuần thú sư cấp ba thì nàng có thể tránh khỏi mọi sự khó dễ và trách phạt: Bởi vì Liên Minh Thuần Thú Sư sẽ coi trọng thiên phú của nàng.

Dù sao cũng là một mầm non thuần thú sư trác tuyệt. Nếu so với một thuần thú sư đã không còn tiềm lực phát triển, mọi người vẫn phân biệt được bên nào nặng bên nào nhẹ.

“Không cần, cứ cấp sáu đi!” Thủy Thiên Nguyệt kiên quyết.

“Vậy được, Thiên Nguyệt, ngươi đi với ta!”

Nhìn bóng dáng hai người rồi đi, lại nhìn lại vũng máu vẫn còn đọng trên đất của hai con linh thú và vài cánh hoa hồng đẫm máu, các thuần thú sư liên quan không khỏi nhẹ nhàng cử động hai chân đã cứng đờ. Nhưng không một ai rời đi.

“Nữ nhân kia nói là phải tiến hành chứng thực thuần thú sư cấp sáu. Nàng ta điên rồi ư?” Rất lâu sau, giữa đại sảnh mới có người chua xót nói.

“Hừ, theo ta thì nàng ta tám phần là một đại tiểu thư nhà giàu, rảnh rỗi sinh nông nỗi nên mới tới Liên Minh Thuần Thú Sư gϊếŧ thời gian!” Có người thứ nhất lên tiếng thì theo ngay sau đó sẽ có người thứ hai, thứ ba.

Chỉ là những người đang bàn tán kia không hề nghĩ tới một việc là: Cho dù không có thực lực thì cả đời này của bọn họ cũng không nghĩ đến việc chính mình muốn trở thành một thuần thú sư cấp sáu, càng không cần phải nói đến việc tiến hành chứng thực thuần thú sư cấp sáu.

“Ba Đồ, còn không nhanh đi tìm thúc thúc của ngươi!” Có một người nói với gã thuần thú sư trung niên kia: “Không phải thúc thúc ngươi đi cùng tổng hội trưởng Liên Minh Thuần Thú Sư Đông Thắng Thần Châu tới sao? Để hắn trút giận cho ngươi!”

Nghe thấy lời này, trong mắt gã thuần thú sư trung niên với sắc mặt nhợt nhạt vì chịu đủ đả kích bỗng nhiều thêm mấy phần oán hận. Đúng vậy, hai con linh thú này của mình là lễ vật mà thúc thúc mang đến, đó là do thúc thúc nghĩ đủ mọi cách để nhờ tổng hội trưởng đại nhân ra tay thuần phục.



“Cái gì? Thế mà lại có người muốn tiến hành chứng thực thuần thú sư cấp sáu!” Trong phòng hội trưởng, một cụ già có hai hàng lông mày nhạt màu khi nghe được tin tức này thì không khỏi run rẩy cả người.

“Tốt lắm! Ta thật sự không ngờ luôn đó, mới đến ngày đầu tiên mà ta đã được gặp chuyện thú vị như vậy! Thế thì Trần Nam à, chúng ta cùng đi xem thử đi!” Đối diện với cụ già có hàng lông mày nhạt màu là có hai người đang ngồi, một người trong đó mặc một bộ trường bào màu xám, đầu tóc bạc trắng được búi gọn gàng, không chút cẩu thả. Tuy đã lớn tuổi nhưng cả người vẫn tràn đầy sức sỗng.

Ngồi bên cạnh ông lão vừa mở miệng cũng là một ông lão khác. Nhưng dù nhìn ở thế nào thì lão già này cũng có chút âm u lạnh lẽo.

Lão già âm u cũng lên tiếng: “Ngài hội trưởng Tổng hội, theo ta thấy thì vốn chỉ là có kẻ nào đang nhàm chán nên lại đây gϊếŧ thời gian thôi!”

Ông cụ mặc trường bào xám đúng là Tổng hội trưởng của toàn bộ Liên Minh Thuần Thú Sư Đông Thắng Thần Châu – Gia Hợp Minh. Mà lão già âm u kia chính là thúc thúc của gã thuần thú sư trung niên nọ, tên là Hồ Vi.

Gia Hợp Minh nghe Hồ Vi nói xong cũng không thèm để ý mà cười ha hả: “Thì cũng có làm sao đâu! Chúng ta chỉ đến xem thử thôi!”

Lúc này, Trần Nam cũng đứng lên: “Gia đại nhân nói đúng lắm, chúng ta cùng đi xem thử đi!”



Trong lúc này, Thủy Thiên Nguyệt ngồi chờ trong phòng chứng thực thuần thú sư cấp sáu sắp mất hết kiên nhẫn. Nàng vẫn còn việc khác phải làm đấy, không thể nhanh một chút được à?